Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Mơ hoài tháng Chạp



 
Ta muốn uống cạn nguồn trăng tháng Chạp,
Thấm trong hồn cảm xúc cuối mùa đông.
Nhìn sương giăng trắng xoá lạnh se lòng.
Thèm giấc ngủ ấm nồng thời thơ dại.

Ta muốn kéo thời gian quay ngược lại.
Không bao giờ còn biết đến mùa xuân;
Để vô tư hiện diện mãi trong ngần.
Tuổi thơ ấu thiên thần lên tiếng hát.

Ta muốn tắm nguồn suối mơ trong mát.
Hồn phiêu diêu trong cõi mộng ngày xanh.
Chim líu lo nhảy nhót rộn trên cành,
Hoa khoe sắc gọi bướm về trang sức.

Ta muốn máu chan hoà trong giọt mực,
Tuôn trào lên trang giấy trắng thân yêu.
Tạo vần thơ ca tụng nét diễm kiều,
Vùng tuổi ngọc của một thời thân ái.

Ta muốn ta mãi mãi là hiện tại,
Để tương lai đừng đem đến ngỡ ngàng.
Và mùa xuân hãy chầm chậm bước sang,
Cho tuổi nhỏ còn mơ hoài tháng Chạp.

                      Ngô Chí Trung.
                        31-12-2013
(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)




  
 Thuở nhỏ tôi yêu tháng Chạp, vì thời khắc cuối năm bao giờ cũng đầy ắp những nôn nao, rộn ràng như trẻ con chờ Tết và tôi thích cái cảm giác nôn nao, rộn ràng chờ đợi ấy.

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Về nhà

      Thôi đừng lo chuyện viển vông !
Dừng chân, vứt gánh tang bồng vướng vai.
      Mải mê phiêu lãng dặm dài,
Ngọt bùi đã trải, đắng cay đã từng…
      Thế nhân say tỉnh vô chừng,
Ta như mây trắng dửng dưng phiêu bồng.

      Về nhà thôi ! Chớ lông nhông !
Vợ ta vất vả hết lòng vì ta.
      Một đời cơm hẩm tương cà.
Ruộng gần nắng dãi, đồng xa mưa dầm.
      Đảm đang trọn kiếp lụi lầm,
Áo nâu ướp đẫm hương thầm… mồ hôi.

      Về đi ! Chồng vợ có đôi.
Vun phân bón lúa cho chồi thêm xanh.
      Khơi trong dòng nước mát lành,
Tưới đồng ruộng cạn chảy thành câu thơ.
      Nhịp cầu nối lại đôi bờ.
Võng đưa ru điệu ầu ơ… mượt mà.

   
      Ta về tắm lại ao nhà,
Đục trong thì cũng ruột rà quê hương.



                                     Ngô Chí Trung.

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Nhớ mùa đông cũ




Người đi để lại một mùa đông.
Héo hắt cành lan, úa khóm hồng.
Gió se sắt lạnh, trời thưa nắng.
Cây đứng ơ hờ như nhớ mong.

Người đã đi về nơi rất xa.
Đìu hiu ngõ vắng ánh dương tà.
Mờ trong sương khói chiều man mác.
Lặng ngắt hoàng hôn phủ nhạt nhoà.

Từ đấy đôi đường cách biệt nhau.
Tâm tư cuồn cuộn sóng ba đào.
Còn đây một nửa đời băng giá.  
Một nửa cuộc đời vương xót đau.

Mây xám trên cao cũng gợi sầu.
Bềnh bồng theo gió giạt về đâu.
Thời gian thấm thoát trôi đi mãi.
Như nước miên man chảy dưới cầu.

Trải mấy mùa đông một kiếp đời.
Mong gì tái ngộ cố nhân ơi !
Luyến lưu chẳng kéo người xưa lại. (*)
Để kẻ chân mây, kẻ cuối trời.

Ai nhặt dùm tôi chút nắng hồng.
Sưởi hồn ấm áp lúc vào đông.
Đốt lò hương cũ chôn thương nhớ.
Quên cuộc tình xưa mộng viển vông.

                     Ngô Chí Trung.
                                              
(*) Mượn lời thơ trong bài “Ru giấc mùa đông” – tác giả:Cạn Nguồn

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Bến sông xưa



Sông quê nước chảy đôi bờ         
Để anh chín dại mười khờ thương em…
                                           (ca dao)



Bến sông xưa

Ngược xuôi lữ khách lạc miền xa,
Khói sương che khuất nẻo quê nhà.
Xứ lạ từng chiều hiu hắt bóng,
Quán trọ bao đêm ánh nguyệt tà.

Trở lại quê xưa ấm nắng hồng;
Trăm tình tiếp nối một dòng sông.
Nước mơn man quyện bờ lau lách,
Kỷ niệm về theo rộn rã lòng.

Mấy độ xa quê sầu cách biệt;
Nay về tắm lại bến sông xưa. 
Lòng ta sống lại thời thơ ấu;
Nước mát phù sa rợp bóng dừa.

Gió thoảng triều lên chảy nhẹ nhàng,
Hồn như mở lối rộng thênh thang.
Trời xanh mây trắng soi gương nước,
Quê cũ mến thương, đẹp xóm làng.

Bỏ lúc bôn ba đời phiêu giạt;
Bon chen bầm dập tấm thân đơn.
Nước trong gột rửa niềm cay đắng,
Xoá sạch gian nan lẫn tủi hờn.

Ta trở về đây, em ở đâu ?
Liu riu nước chảy dưới chân cầu,
Đã vắng người xưa thời tóc bím.
Chỉ còn bến cũ nước sông sâu !

                   Ngô Chí Trung.

Có bến sông buồn – khi cách trở tình riêng! Có bến sông vui – khi chờ mẹ đi chợ về. Rồi cũng có bến sông gần, có bến sông xa… Mỗi bến sông dường như có tâm trạng riêng, có nỗi niềm riêng, có uẩn khúc riêng và có số phận riêng của nó…
Nhưng dù thế nào đi nữa, bến sông quê luôn cho ta tìm thấy sự dịu mát, trong lành, yên ả. Bởi dòng sông vẫn chảy, vẫn chứa đầy những kỷ niệm đẹp của mỗi người sinh ra và lớn lên bên cạnh dòng sông quê gần gũi, yêu thương và gắn bó…














Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Phải quên



Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên”
                                  (Thế Lữ)



                                   
              Phải quên    

     Dặn lòng: thôi thế thì thôi !
Hãy quên đi chuyện qua rồi… xa xưa.
     Lẽ đời tắt nắng tuôn mưa,
Bèo mây tan hợp sớm trưa cũng thường.
     Xem như gặp gỡ qua đường,
Nhớ chi dĩ vãng để vương luỵ phiền.

     Cớ sao lòng vẫn chưa yên,
Còn ray rứt nỗi niềm riêng nhập nhằng.
     Bóng người xưa mãi băn khoăn,
Ngày quay quắt nhớ, đêm dằng dặc mong.
     Tiếc gì con sáo sang sông,
Ưu tư xếp lại dặn lòng đành quên.

     Chút tình khờ dại mông mênh.
Trôi vào ký ức bồng bềnh mù khơi.
     Chân đi quá nửa cuộc đời,
Vẫn lưu luyến nhớ đầy vơi buổi đầu.
     Trời còn tháng bảy mưa ngâu,
Cảm thương thân quạ về đâu… bồi hồi.

     Ừ thì… thôi thế đành thôi !
Phải quên đi ! Chuyện xưa rồi ! Phải quên.

                            Ngô Chí Trung.

                          


Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Giã từ



Còn phút giây nầy gặp gỡ nhau
Nghe trong hơi thở nụ hôn đầu
Tình xưa dầu dãi bao năm tháng
Trải mấy thăng trầm cuộc biển dâu

Em đến nhẹ nhàng như giọt sương
Đẫm ướt lòng ai khúc đoạn trường
Lần tay nhẩm tính thời gian đó
Mấy bức thành sầu ngăn nhớ thương

Em hãy lắng lòng khi đối diện
Cùng ngồi ôn lại tháng ngày qua
Còn thương kỷ niệm hay lưu luyến
Nếu một mai đời phải cách xa

Nhớ chuyện ngày xưa hẹn đá vàng
Mà duyên bèo nước hợp rồi tan
Hoa tàn, trăng khuyết, vườn hoang lạnh
Thực tế, người ơi quá phủ phàng

Ai khiến xui chi mình gặp gỡ
Để rồi ước hẹn chuyện trăm năm
Nào hay ta đã yêu lầm lỡ
Đành nén buồn đau, gọi tiếng thầm

Nếu biết rằng yêu sẽ khổ nhiều
Thà làm viên đá phủ rong rêu
Ngàn năm góc núi sầu đơn lẻ
Đón gió mười phương mỗi độ chiều

Chẳng nợ duyên gì sao xót đau
Còn chăng gặp lại giấc chiêm bao
Chân bước ngập ngừng câu giã biệt
Để mãi một đời thương nhớ nhau

                    Ngô Chí Trung

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Nhớ một thời áo trắng

    
     Một thời “nhất quỷ nhì ma…”,
Ai đem xếp hạng “…thứ ba học trò”.
     Đầu trần đánh đáo, kéo co…
Lấm lem mặt đỏ, thò lò mũi xanh.
     Khi nghịch hái lá bẻ cành,
Lúc ngoan chăm chỉ học hành đùa vui.

     Vào đời tất tả ngược xuôi,
Mưu sinh lắm nỗi dập vùi bon chen.
     Nhọc nhằn vay lạ trả quen,
Bải buôi ngọt nhạt sang hèn thị phi.
     Giật mình quá tuổi xuân thì,
Đầu điểm bạc theo chu kỳ nắng mưa.
    
     Tình cờ về ngang trường xưa,
Ngẩn ngơ tìm chút hương thừa còn vương.
     Ban trưa gặp buổi tan trường.
“Những tà áo trắng trên đường trắng bay
     Trắng ngoan hiền, trắng thơ ngây
Trắng trinh nguyên…trắng như mây… trắng trời” (*)
   
      Ngọt ngào giọng hát chơi vơi,
Lòng nôn nao nhớ một thời đã xa…

                 Ngô Chí Trung

(*) Lời thơ trong bài Áo trắng mùa thu của nhà giáo, nhà thơ Mai Văn Hoan; Trương Pháp phổ nhạc.
             Nhạc: Trương Pháp
Ý thơ: Mai Văn Hoan

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Nỗi niềm

(Trích nhật ký)     

        Thanh Vân yêu thương !
     Vậy là anh quyết định ra đi; phải chia tay em là điều không mong muốn, nhưng không thể khác được. Khi em đọc những dòng chữ nầy thì anh đã đi xa rồi.
     Thời gian ta ở bên nhau là lúc anh cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời, lúc đó người con trai mới lớn đã biết thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc. Chúng ta đã cùng mơ mộng những giấc mơ thật đẹp; và từng nhắc nhở nhau rằng dù đường đời cách trở cũng đừng xa mặt cách lòng. Tóc xưa dẫu có phai màu cũng xin suốt đời gọi mãi tên nhau.
     Vì tên em là khoảng trời cao rộng mà anh là thằng con trai bước vào đời với hai bàn tay trắng, không tiền tài không sự nghiệp nên gia đình bên em tỏ vẻ khinh thường không chấp nhận. Cũng vì anh là người biết tự trọng, không chịu đựng được những cái nhìn thương hại và những lời nói đại loại như vậy…Để bảo đảm cuộc sống giàu sang hạnh phúc cho em sau nầy, anh phải ra đi…
     Tình yêu đầu tiên là tình yêu đẹp nhất nhưng cũng dễ tan vỡ nhất. Ai đó đã từng nói không có gì là mãi mãi giữa kiếp sống vô thường… Bàn tay anh mong manh sao giữ nổi một cuộc tình sắp đi vào dĩ vãng.
     Quên anh đi em nhé, nhớ làm gì một cánh vạc vào sương; hãy quên anh như quên một giấc mơ buồn. Rồi thời gian sẽ xoá mờ đi tất cả, sẽ giúp em phôi pha những điều phiền muộn.
     Còn anh trên đường đời vạn nẻo luôn nhớ về em. Nỗi nhớ này anh dành cho hoài niệm, chỉ vậy thôi. Anh nhớ em, người yêu cũ ạ! Nhớ những ngọt lành của tình yêu đầu đời, nhớ những niềm vui của mùa hạnh phúc. Nhớ những cái nắm tay, nhớ những cái ôm đã lùi về kỷ niệm… Nhớ, để biết mình đã yêu như thế... anh sẽ lưu giữ những kỉ niệm đẹp đó vì em là một phần của cuộc đời anh.
     Em hãy vững niềm tin rằng: anh với ý chí và nghị lực sẽ phấn đấu để vươn lên bằng chính đôi tay và công sức của mình, vì có câu không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, phải không em ?
     Nước từ nguồn xuôi dòng ra biển nhưng mưa lại đem nước về nguồn, còn mình xa rồi biết ngày sau có còn gặp lại ?
     Thôi thì anh xin gởi lại em bài thơ được viết ra bằng cảm xúc thật của mình, lời thơ vụng dại ngô nghê của một thời học trò tập tọng làm thơ. Những chữ cái đầu câu là họ tên của hai đứa mình ghép lại.
               Nỗi niềm
Ngàn thương trăm nhớ theo về,
Gọi tên em để hồn tê tái sầu.
U buồn thức trắng đêm thâu,
Yêu em trọn mộng ban đầu luyến thương.
Em về vui mộng bình thường,
Ngỡ ngàng anh dệt từng chương thơ lòng.

Cho nhau năm tháng hoài mong,
Hoang sơ tình đã xa vòng tay anh.
In vào tim mộng không thành,

Thôi thì đã vỡ sao lành được gương ?
Ru hồn lạc nẻo mù sương,
Uống men cay đắng mà thương thói đời !
Nhớ ai hồn phách chơi vơi,
Gió làm thêm lạnh khung trời cô đơn.

                        *

Tâm tư gậm nhấm tuổi hờn,
Anh về ru giấc chập chờn trắng đêm.
Ngày trôi lấp thuở êm đềm,
Giọt ân tình đọng bên thềm bơ vơ.

Tháng năm lạnh nhạt hững hờ,
Hoàng hôn tím lạnh gọi chờ bình minh.
Anh đi ghi lại chuyện tình,
Nhớ thương cũng chỉ riêng mình xót xa.
Hương xưa giờ đã nhạt nhoà,

Vấn vương chi phút chia xa nghẹn ngào !
Ân tình chấp cánh bay cao,
Ngậm ngùi duyên kiếp đi vào lãng quên.

  Thôi anh đi đây. Giã biệt em- Tăng Thanh Vân !
                     Chí Trung.


Giã biệt

(Gởi người yêu cũ ngày đi lấy chồng)

 Ngày xưa đẹp bản tình ca,
Giờ đây hai đứa chia xa hai đường.
Uyên ương bạt gió dặm trường,
Yêu đương một thuở sầu thương trọn đời,
Em đi về một phương trời,
Ngậm ngùi tôi đứng trong vời bóng em.

Còn đâu kỷ niệm êm đềm,
Hồn chừng phiêu lãng từng đêm mệt nhoài.
In sâu hình dáng trang đài,

Tương tư theo tháng năm dài nhớ mong.
Rồi thôi hết ngóng cùng trông,
Uống mềm môi đợi, cạn dòng đam mê.
Niềm đau thân phận lê thê,
Góp gom kỷ niệm trao về cố nhân.
              
                Chí Trung.

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Suy tư



Như khói thuốc – linh hồn chừng vỡ vụn,
Tợ hơi sương – đêm hoang vắng suy tư.
Ngọn nến nhỏ theo canh dài tàn lụn,      
Niềm xót xa khiến thân xác mỏi nhừ.
                         *
Thân lữ khách đường dài chân bước mỏi.
Gót sông hồ bên quán trọ bơ vơ.
Lặng giây phút nghe bên đời hiu quạnh.
Thuở hồn nhiên trốn biệt tự bao giờ.
                          *
Tay bưng mặt chìm sâu trong nỗi nhớ.
Chuyện cuộc đời tan hợp đã từng qua.
Khi tỉnh mộng chợt bàng hoàng bỡ ngỡ
Thời êm đềm kỷ niệm ngút ngàn xa.
                          *
Trên vầng trán in nét sầu sương gió.
Quầng mắt thâm đối diện những đêm thâu.
Mười ngón tay kết ưu tư vàng võ.
Mái tóc xanh vương cát bụi dãi dầu.
                           *
Chồng tập sách đếm tháng ngày hờ hững.
Giọt mực buồn cô đọng bụi thời gian.
Buông thõng tay cho ước mơ vụt tắt.
Đường công danh sự nghiệp cũng lỡ làng.
                             *
Nhưng sao vẫn ngồi đây than vãn mãi !
Vững niềm tin dấn bước chốn phong trần.
“Ai chiến thắng mà chưa từng thất bại ?
Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần ?”(*)
                            *
Trên đời nầy đâu có gì bất biến…
Bình minh lên gió mới lộng mười phương.
Phiền muộn cũ để chìm vào dĩ vãng,
Xốc lại hành trang xông xáo lên đường. 

                Ngô Chí Trung.
(*)mượn lời thơ
1.