Thứ Ba, 31 tháng 1, 2017

Xuân vẫn bên đời


ảnh minh họa

Thời khắc giao thừa đêm trừ tịch
Trời đất giao hòa nghe mênh mang
Trẻ con háo hức chờ đợi tết
Người người hồ hởi đón xuân sang.

Chiếc lá đầu cành đọng giọt sương
Long lanh tia nắng sớm bên đường
Em đi chúc tết vui ngày hội
Ngây ngất men đời say ngát hương.

Tết ở phương nam nhuộm sắc vàng
Nắng vàng rót mật khắp nhân gian
Vàng mai, vạn thọ,… vàng hoa cúc
Em – áo vàng hoa lộng lẫy sang.

Xuân đã về rồi, em ở đây
Tình xuân phơi phới, mộng xuân đầy
Còn trong kỷ niệm mùa xuân cũ
Xuân vẫn bên đời ta ngất ngây.



Ngô Chí Trung

  31-01-2017     

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017

Tự tình mùa xuân


Xuân lại đến, vẫn là xuân muôn thuở
Đất phương nam nồng ấm tết quê nhà
Mai bừng nở, sắc hoa vàng xứ sở
Có nao lòng người ở góc trời xa.

Xuân tuần hoàn theo nhịp mùa đúng hẹn
Thời gian đi trong điệp khúc giao hòa
Hoa trước ngõ rộn ràng đàn bướm lượn
Cây sau vườn ríu rít lũ chim ca.

Em phơi phới nắng hường lên đôi má
Mắt trong veo lấp lánh nét xuân thì
Môi đỏ mọng nồng nàn hương vị tết
Áo hoa vàng một sớm bước vu quy

Bỏ lại quê chồi non rờn lộc biếc
Thắm ân tình cành lá mọc sum sê
Chuyện ngày qua nhủ lòng đừng hối tiếc
Hãy vui lên, em nhé… đón xuân về.

Xuân đến rồi, tình xuân tràn xứ sở
Khói hương trầm theo gió ngát thơm đưa
Gởi đến em nhánh mai vàng thương nhớ
Còn vương đầy kỷ niệm một xuân xưa.


 Ngô Chí Trung
  26-01-2017
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)


Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017

Về đây dệt mộng ngày xanh


Thôi đừng hờn giận em ơi
Về đây dệt tiếp mộng đời đẹp thêm
Chiều nghiêng giọt nắng bên thềm
Nhạc tình dỗ khúc ru êm thì thầm.

Đàn ngân cung bậc bỗng trầm
Hạt yêu thương đã nảy mầm hồi sinh
Mời nhau uống cạn men tình
Qua cơn dông bão nghe mình mẩy rêm.

Nồng nàn môi quấn môi mềm
Cho ngày kết nụ, cho đêm tượng hình
Yêu cho trọn kiếp phù sinh
Cớ gì cứ phải hành tình tội nhau.

Thời gian là một chuyến tàu
Đời người như gió thoảng mau qua mành
Về đây dệt mộng ngày xanh
Tưởng là gương vỡ, vẫn lành lặn nguyên.

Ngô Chí Trung

  07-01-2017

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2017

Em gái Nha Mân



Gởi người em gái Nha Mân
Con đường còn đậm dấu chân thuở nào
Bờ môi ngọt lịm ca dao
Miệng cười mở lối tôi vào giấc mơ.

Em buông tóc phủ vai hờ
Câu thơ tôi cũng lửng lơ giữa chừng
Chút vương vấn nhớ người dưng
Đường đêm hò hẹn ngập ngừng ngóng trông.

Tôi đan kết sợi tơ hồng
Sợi vui thắc thỏm đến mông muội khờ
Nôn nao háo hức sợi chờ
Cồn cào sợi nhớ cóng đờ thịt da.

Thời gian mất dấu ngọc ngà
Một lần thôi đã gọi là cố nhân
Gởi người em gái Nha Mân
Đường xưa tôi vẫn bước chân lặng thầm.

Em giờ khuất nẻo mù tăm
Theo chồng về chốn xa xăm biệt ngàn
Đường đêm còn đọng dung nhan
Đèn hiu hắt bóng cũng vàng nhớ nhung.




Ngô Chí Trung

  03-01-2017

(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)