Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

Mùa cũ tàn phai



Em đi mùa cũ tàn phai
Ngược chiều cơn gió thổi dài miên man
Vắng em nắng cũng thôi vàng
Rêu phong ngập lối hoang tàn dấu chân.

Ta về lem luốc bụi trần
Trò đời vui ít, buồn thân phận nhiều
Bếp hồng chút lửa liu riu
Gặp cơn gió lạnh cuối chiều tắt queo.

Tàn tro kỷ niệm bay vèo
Thuyền về bến mộng buông neo vật vờ
Đời ta chìm đắm sông mơ
Loi ngoi bấu víu bên bờ chia phôi.

Rượu suông nhạt thếch mềm môi
Tình xưa nghĩa cũ đâu người thủy chung
Đêm vơi. Mực cạn. Thơ cùng.
Sao mai lấp ló mông lung cuối trời.

Thôi đừng gáy sáng, gà ơi!
Ngày lên thêm bận lòng tơi tả nhiều
Ta ngồi với bóng quạnh hiu
Bới tìm mùa cũ tiêu điều tàn phai.


Ngô Chí Trung
25-9-2016


Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

Nước và sông




Nước đi ra biển sông ơi
Ruổi dong cho hết một đời nổi trôi
Lẽ đời thì cũng thường thôi
Như sông bên lở bên bồi xưa nay.

Theo dòng xuôi chảy miệt mài
Nước đâu biết biển rộng dài nông sâu
Gió làm nổi sóng bạc đầu
Nước tung trắng xóa bọt ngầu vấn vương.

Sông buồn nhớ nước còn thương
Nước đi biết có tìm đường về sông
Lúa còn đợi nước trên đồng
Vườn cây héo hắt chờ mong nước về.

Nắng thiêu cháy cỏ ven đê
Đường trưa hoa lá bên lề xác xơ
Nước đi cạn bến khô bờ
Trùng dương xa lắc xa lơ vợi vời…

Chán đời sóng gió biển khơi
Phiêu diêu nước nhẹ lên trời làm mây
Lửng lơ hơi nước giăng đầy
Bềnh bồng gió đẩy đưa mây lên nguồn.

Một cơn sấm động mưa tuôn
Nước men khe suối lạch luồng về sông
Lô xô sóng cuộn theo dòng
Sông vui ôm nước vào lòng long lanh.

Tuần hoàn giọt nước chuyển quanh
Để cho sự sống vận hành sinh sôi.


Ngô Chí Trung
16-9-2016

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

Vội vàng



Trách ai chót lưỡi đãi bôi
Trách mình tin kẻ đầu môi ỡm ờ.

Hai người lạ quắc lạ quơ
Tình như tia chớp. Bất ngờ yêu nhau
Tự nhiên đời đẹp muôn màu
Lấp la lấp lánh nhìn thau tưởng vàng.
Ngày ngày say mộng tình tang
Đêm đêm tích tịch mơ màng chiêm bao
Chua cay bỗng hóa rượu đào
Chan chát đắng cũng ngọt ngào dễ thương.
Nào hay thế sự vô thường
Đời nhiều lắt léo nhiễu nhương nháo nhào
Đất bằng nổi sóng lao xao
Biển xanh thoắt biến ruộng dâu phũ phàng.

Bỗng dưng dị mộng đồng sàng
Nửa đường gãy gánh. Tình tan. Chia lìa.

Ngô Chí Trung
06-9-2016



Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Áo xưa


Áo xưa

Áo xưa khuất nẻo thời gian
Dáng xưa phiêu bạt dặm ngàn về đâu
Trường xưa khắc kỷ niệm đầu
Nét xưa lưu bút in sâu vào hồn.

Tóc xưa nhàn nhạt hoàng hôn
Bến xưa quạnh vắng nước dồn dập trôi
Thu xưa cũng đã qua rồi
Có người xưa đứng bồi hồi tiếc thương.

Sớm nay rộn rã khai trường
Tưng bừng nhịp bước trên đường vọng xa
Áo ai phơ phất đôi tà
Nón nghiêng thấp thoáng ngỡ là… áo xưa!...
                                                                                            
Ngô Chí Trung

05-9-2016