Một thời tuổi trẻ ngông nghênh
Băng qua những chốn gập ghềnh không lui
Sự đời ngẫm lại càng vui
Nhân gian đủ vị ngọt bùi đắng cay.
Nhìn lên ta chẳng thiên tài
Trông xuống thì vẫn như ai: chất lừ
Những khi tửu hậu trà dư
Huênh hoang chém gió đứ đừ thiên không.
Thân trai hồ thỉ tang bồng
Nam nhi chi chí… chim hồng hộc bay
Đạp bằng san phẳng chông gai
Ngựa phi tung vó dặm dài thênh thênh.
Thế thời lúc xuống khi lên
Ngẫu nhiên gặp một chút hên đã mừng
Mặc đời cứ tửng từng tưng
Lông nhông ngày tháng dửng dừng dưng chơi.
Nước ròng nước lớn đầy vơi
Ai giàu ba họ đời đời xênh xang?
Trăng tròn trăng khuyết trăng tàn
Sông bồi núi lở có hoàn mỹ đâu!
Thời gian vun vút bóng câu
Sương pha tuế nguyệt mái đầu bạc phơ
Nam nhi chi chí… Bây giờ…
Tả tơi hồ thỉ xác xơ tang bồng.
Thân gầy đét mỏng mòng mong
Chân chồn gối lỏng răng long khù khì
Bây giờ… lão giả an chi(*)
Ở nhà vợ nhất mình nhì. Cũng oai!
Ngô Chí Trung
06-02-2022
(*) Người
già sống yên phận, không để ý đến việc đời.