Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Xin còn được bên nhau


Đêm xuân rồi cũng qua mau
Nụ hôn còn vị ngọt ngào môi em
Ánh trăng còn rớt bên thềm
Giọt sương đọng ngọn cỏ mềm trong veo.

Dòng đời nhẹ lướt trôi vèo
Chỉ đôi mắt liếc còn đeo đẳng tình
Nhớ thời thanh khiết nguyên trinh
Vầng trăng mười sáu soi hình ước ao.

Thế rồi vôi thắm trầu cau
Nợ ai? Ai nợ? Ai nào biết đâu!
Nợ duyên, duyên nợ bạc đầu
Ngày dài tuế nguyệt, đêm thâu sương ngàn.

Lều tranh đôi trái tim vàng
Nhuốm màu dâu bể đa đoan phận người
Hình hài phai nét xuân tươi
Nến tàn khô lệ khóc cười tử sinh.

Kiếp sau xin được là mình
Bên nhau ta vẫn chung tình, nghe em!


Ngô Chí Trung

  30-12-2017

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Chỉ là người dưng


Lời ca cất lên trong vắt
Âm thanh dìu dặt bỗng trầm
Tiếng đàn ngân vang réo rắt
Điệp khúc nhạc tình trăm năm.

Nha Mân mùa này lặng gió
Chiều pha chút lạnh dịu dàng
Ngồi bên nhau trong quán nhỏ
Giọt cà phê đắng chưa tan.

Ngày nào trao lời tình cuối
Từ em lăn lóc vào đời
Tôi nghe tim mình buốt nhói
Cuộc tình sóng giạt triều khơi.

Cà phê thơm hương cổ tích
Chập chờn cảm giác đê mê
Xoa lên vết đau da thịt
Xót câu đon đả hẹn thề.

Một lần tìm về nguồn cội
Còn thương kỷ niệm ngày xa
Hơn nửa đời người trôi nổi
Tóc xưa nhuốm màu sương pha.

Bên ly cà phê uống dở
Ánh mắt nhìn nhau ngập ngừng
Có còn chút gì để nhớ
Khi mình chỉ là người dưng.

Cùng soi lại dung nhan cũ
Thấy thời gian oằn trên lưng
Dẫu đời phong ba cuồng lũ
Người dưng xin chớ dửng dưng!

Một mai không còn gặp nữa
Đường trần mất dấu uyên ương
Gọi thầm tên nhau chan chứa
Người dưng còn nhớ còn thương.


Ngô Chí Trung
  02-12-2017
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)

Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017

Có em bên đời


Em giữ tình riêng sâu lắng
Như hoa sứ trắng nồng nàn
Tuổi xuân nhựa sống căng tràn
Âm thầm tỏa hương thơm ngát.

Tôi, khách lữ hành phiêu bạt
Non xanh nước biết nhộn nhàng
Gặp em giữa cõi nhân gian
Con tim bồi hồi xao động.

Tôi còn say trời đất rộng
Áo sông hồ nhuốm phong sương
Nghe đời gió lộng trùng dương
Hồn phơi đôi bờ ảo ảnh.

Bất chợt nghe lòng thấm lạnh
Giật mình thấy tóc rêu phong
Khói sương chiều quyện ngoài song
Môi em gọi mời thương nhớ.

Một ngày đèn hoa rực rỡ
Cho tôi dừng bước rong chơi
Có em đứng ở bên đời
Tôi về quên thời phiêu lãng.

Người ta đi khắp thế gian
Lạc hướng đường về không sợ
Chỉ nặng trong lòng món nợ
Sợ lạc nguồn gốc quê nhà.


Ngô Chí Trung

  21-11-2017

Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Lục bát tháng mười một

(viết cho ngày sinh nhật 19/11 của tôi)

Ngày buông tiếng khóc vào đời
Hồn tôi nhập cuộc cất lời khai sinh
Từ đêm thấm đẫm hương tình
Có tháng mười một phơi hình hài tôi.

Lời ru êm mượt vành nôi
Ca dao mẹ rót đầu môi ngọt tràn
Tôi bước ra giữa nhân gian
Ngất nga ngất ngưởng lang bang cõi người.

Tim hồng giọt máu đỏ tươi
Lúc đau thế sự khi cười đam mê
Đường đời lắm nẻo nhiêu khê
Nghêu ngao nhân nghĩa khinh bề điêu ngoa.

Em từ lục bát bước ra
Rủ ren mời mọc tôi sa đà vào
Vườn thơ lấp lánh muôn màu
Thơm lừng hương bưởi hương cau sững sờ.

Ơn em mười ngón tay thơ
Vuốt ve giọt nắng đậu hờ trên vai
Mời nhau cạn chén men cay
Tháng mười một uống say ngày khai sinh.


Ngô Chí Trung

  19-11-2017

Thứ Hai, 13 tháng 11, 2017

Lạc bước cõi trời


Một hôm lạc bước cõi trời
Ngao du tiên cảnh, dạo chơi thiên đàng
Ngọc Hoàng triệu kiến thiên nhan
Hỏi han thói tật, vội vàng tâu ra:
-“Thưa…! Con mê thơ, mê trà,
mê rượu với mê đàn bà… ngất ngây”.

Ngọc Hoàng vỗ án, huơ tay
Ngài cười, phán bảo câu này nghe ghê:

-“Mầy tuổi Mùi, cầm tinh dê
Chừng nào hết thở, hết mê đàn bà…
Còn ba chuyện rượu-thơ-trà
Về trần gian cứ la đà say sưa.
Nhớ say đừng quậy nghe chưa!”
Khấu đầu lạy tạ xin thừa thiên ân.


Ngô Chí Trung

  12-11-2017

Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2017

Hương Chiều Xưa

Hình như trời chuyển sang mùa
Cây xơ xác lá, cành thưa thớt nhiều
Lối vàng vạt cỏ liêu xiêu
Gió hiu hiu rét mây thiu thỉu buồn.

Về thôi! Sao mãi tha phương?
Lạnh chiều viễn xứ khói sương hải hà
Đường hun hút trập trùng xa
Hương chiều xưa quyện theo tà áo bay.

Hàng cau trước ngõ lắt lay
Hoa cau rụng trắng heo may mấy mùa
Ráng chiều tím sắc hoa mua
Hương cau phảng phất gió lùa xa xôi.

Đò xưa neo bến khác rồi
Bến sông lạnh vắng nước trôi hững hờ
Tóc mây sợi ngóng sợi chờ
Sợi im tăm cá sợi mờ bóng chim.

Về thôi! Mỏi gót chân tìm
Tóc em lả ngọn mòn tim cháy lòng
Hoàng hôn ngả bóng bên sông
Chiều xưa còn thoảng hương nồng nàn say.


Ngô Chí Trung

  10-11-2017
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)

Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

GỌI NHỚ QUÊ XA


Em nhớ những ngày xưa ấm êm
Nơi đây trời đất lạnh bên thềm
Những chiều sương nhuốm hoàng hôn muộn
Quê cũ bồi hồi thương nhớ thêm.

Em nhớ những mùa xa, rất xa
Đêm thanh vằng vặc ánh trăng ngà
Tuổi xuân mười sáu tròn căng mộng
Anh dắt tay về trên lối hoa.

Có nỗi buồn không thể gọi tên
Tợ kiếp bèo trôi sóng dập dềnh
Đất khách trông vời mờ cố quận
Xứ người cơm áo vẫn lênh đênh.

Giã từ trinh trắng buổi thơ ngây
Em nửa đời hoang, én lạc bầy
Nửa đời giấu kín niềm tâm sự
Như vầng trăng khuất ẩn sau mây.

Đôi ngã đường đời chia bước xa
Bao năm chưa trở lại quê nhà
Ngùi thương lối mộng, vầng trăng lạnh
Âu cũng tàn phai một kiếp hoa.

Anh hãy vui lên, gác nỗi sầu
Luân hồi nếu có kiếp mai sau
Trăng xưa cảnh cũ quê hương gọi
Ta sẽ tìm về tái hợp nhau.


Ngô Chí Trung

  07-11-2017
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)

Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

EM ƠI EM TÌNH ĐÃ CHÍN LÂU RỒI


Tôi phiêu lãng trên đường đời xuôi ngược
Tim bồn chồn rộn rạo nhịp cuồng si
Em thanh tân mơn mởn tuổi xuân thì
Môi chúm chím đóa tường vi hé nở.

Nụ cười xinh khiến lòng tôi bỡ ngỡ
Tóc tỏa hương quyến rũ bướm la đà
Dung nhan kia lộng lẫy trước muôn hoa
Da tươi mát nước nguồn trong leo lẻo.

Trong lòng tôi sóng tình đang sôi réo
Em vô tư hay lắt léo trêu người
Ngoe nguẩy đi, nghịch ngợm nhoẻn môi cười
Cho xao động tâm tư người lữ khách.

Tôi chân thật một tâm hồn trinh bạch
Gởi trao em kỳ vọng ước mơ đời
Em ơi em tình đã chín lâu rồi
Hãy đón nhận mình đưa nhau vào mộng.

Tình dào dạt tợ buồm căng gió lộng
Thuyền lao nhanh mặc sóng vỗ dập dồn
Môi riết tìm môi gắn chặt nụ hôn
Đừng để héo linh hồn sầu hiu quạnh.

Mình có đôi bên đời chung ấm lạnh
Dìu nhau đi lên tuyệt đỉnh thiên đường
Con thuyền tình lướt sóng vượt trùng dương
Tay trong tay đến bến bờ hạnh phúc.

Ngô Chí Trung
  05-11-2017


Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

Lỗi nhịp mình ta

“Tình tang lỗi nhịp mình ta
Thương về đầu bạc xót ra má hồng”
(Độc hành ca – thơ Trần Huyền Trân)

TÌNH  quê cũ hồi quy thương mến
TANG  bồng thôi đã chếnh choáng say
LỖI  cung đàn gió cuốn bay
NHỊP  sai phách lạc từ nay tẩy trần.

MÌNH  một bóng lần khân khuya sớm
TA  với người cũng ỡm ờ qua
THƯƠNG  đời một khúc tình ca
VỀ  đây mơ khách đường xa vợi vời.

ĐẦU  phơi nắng mưa đời thấm đẫm
BẠC  tóc rồi mới ngẫm đến thân
XÓT lòng mỏi gót phong vân
RA  tuồng thế sự cũng ngần ấy thôi.

MÁ  tựa vai cũng rồi xa ngái
HỒNG  nhan thời ân ái cũng xa
Tình tang lỗi nhịp mình ta
Thương về đầu bạc xót ra má hồng.


Ngô Chí Trung

  04-11-2017

Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

Ơn em tứ đức tam tòng


Số tôi nặng nợ phong trần
Đi nôn nả vướng, về lần khân mang
Đua đòi bán khó mua sang
Chợ đời quăng quật cũng gian nan nhiều.

Đã từng bán ghét mua yêu
Bị em cột sợi chỉ điều ngang hông
Thân tôi – thuyền đậu bến sông
Hồn tôi – cơn gió bềnh bồng xa xôi.

Bềnh bồng nổi bềnh bồng trôi
Bềnh bồng từ thuở chưa thôi bềnh bồng
Ơn em tứ đức tam tòng
Để cho tôi được đàn ông trong nhà.

Em đừng lộng lẫy kiêu sa
Mặc thiên hạ vẫn như là nhân gian
Chỉ xin em chút điệu đàng
Để tôi còn biết em đang… đàn bà.


Ngô Chí Trung

  30-10-2017

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

Gởi tiền duyên xưa



Em ngồi nhặt nắng bên sông
Áo căng vòng ngực gió lồng tóc bay
Lặng nhìn chiếc lá thu phai
Chiều nghiêng bóng xế còn ai để chờ.

Tìm trang lưu bút cũ mờ
Hoa khô rã cánh xác xơ mộng buồn
Lững lờ con nước trôi suôn
Bến sông hiu hắt gió luồn lau thưa.

Em còn ngồi đợi cơn mưa
Đã nghe gió bấc cũng vừa buốt da
Xuân xanh nhạt ánh chiều tà
Lỡ thì tiếc một kiếp hoa úa nhàu.

Mưa thu hay giọt lệ trào
Mơ gian bếp ấm tỏa vào vô biên
Ru em giấc mộng ngoan hiền
Nhặt chiều thu muộn gởi tiền duyên xưa.

Ngô Chí Trung

  28-10-2017

Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

Yêu


Chẳng riêng hai mươi tháng mười
Ngày nào tôi cũng vui cười thương yêu
Yêu bà yêu cô, yêu nhiều…
Rằng tôi chỉ biết nói yêu mấy lời
Yêu em yêu chị, yêu đời…
Rằng tôi chỉ có mấy lời nói yêu
Mai về với cõi tịch liêu
Rằng tôi gởi lại tình yêu nồng nàn.


Ngô Chí Trung

 20-10-2017

Men tình


Thế rồi em cũng đã xa
Nha Mân quanh quẩn còn ta một mình
Em đi muôn dặm trường đình
Lối xưa còn đọng bóng hình thân thương.

Ta về nắng ngả cuối đường
Hợp tan thì vẫn chuyện thường xưa nay
Có ai trong thế gian này…
Đắng cay cũng vẫn đắm say men tình?

Em đi trời đất lặng thinh
Ta về sám hối tội tình riêng ta
Nếu ai cũng chán đàn bà
Ta nguyền gọt tóc ly gia vô chùa.


Ngô Chí Trung
 10-10-2017
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn - tháng 12/2018)

Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

Chào em dạo bước vườn thơ


Chào em dạo bước vườn thơ
Gót sen lay ánh trăng mờ lung linh
Lao xao cành lá trở mình
Nghe hoa thỏ thẻ lời tình tự trao.

Vườn thơ để ngỏ em vào
Cho men cảm xúc dâng trào chân mây
Suối thơ cuồn cuộn căng đầy
Hồn thơ rạo rực canh chầy ngây say.

Có em trăng sáng tợ ngày
Thấy đôi chim hạc xa bay cuối vườn
Kỳ hoa dị thảo ngát hương
Thơ và em kết mộng thường nhân gian.

Em còn lộng lẫy dung nhan
Chỉ e phế tích hoang tàn thơ tôi
Kiệu hoa đón rước em ngồi
Về vườn thơ ngự trên ngôi diễm tình.


Ngô Chí Trung
  01-10-2017

Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

Có một gã khờ



Hôm qua có một gã khờ
Túi thơ bầu rượu lơ ngơ bên lề
Hàng tre xanh mát đường quê
Dưới chân sỏi đá gọi về nẻo xưa.
                                              
Bài thơ viết mãi cũng thừa
Người thơ năm ấy cũng thưa thớt lòng
Ngập ngừng lối cũ rêu phong
Gã đem thơ thả theo dòng nước trôi.

Người xưa đã khác xưa rồi
Chỉ còn một gã khờ thôi là khờ
Em giờ chẳng thích đọc thơ
Gã khờ thất thểu vật vờ bước đi.

Xót thơ với thẩn làm gì!
Em sang bến lạ trước khi chiều tàn
Chim chiều về tổ ríu ran
Đâu đây thoảng chút nồng nàn hương quen.

Sương chiều mờ nhạt buông rèm
Hoàng hôn bảng lảng nhá nhem cánh đồng
Gã khờ đắm đuối bên sông
Tay vừa nâng chén rượu nồng đã say.

Thơm tho cũng thể hoa nhài
Dã quỳ, cúc dại cũng loài kiếp hoa
Nghiệp tằm thì phải nhả tơ
Gã khờ kia vẫn làm thơ bên đời.


Ngô Chí Trung

   30-9-2017

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

Hoài niệm mùa thu


Cúc nở vàng tươi đón tiết thu
Sắc hoa e ấp sớm sương mù
Nào hay thu đến, tôi đâu biết
Chỉ biết em còn bước viễn du.
                                    
Có một miền thương em bỏ lại
Hạ hồng phượng đỏ ước mơ xanh
Trường xưa lớp cũ loang chiều tím
Em vẫn mơ say mộng viễn hành.

Áo học trò thôi phơ phất bay
Để gió lùa trăng lấp bóng ngày
Đèn khuya lối nhỏ vàng hiu quạnh
Còn một mình tôi đợi nắng mai.

Em có bao giờ thương kỷ niệm
Một thời áo trắng nhớ mênh mông
Nghe trống trường vang giờ tan học
Ngỡ mùa thu xát muối vào lòng.

Em không còn đi trên lối xưa
Sông buồn trầm mặc dáng thu mơ      
Thu vừa rụng xuống hoàng hôn vắng
Lẳng lặng chiều thu lạnh bến bờ.

Nơi đây quạnh quẽ khung trời cũ
Đò xưa xa khuất bến sông đời
Cầu mới nối liền hai bến mộng
Mà em biền biệt cách đôi nơi.

Nhớ nhau em chớ tuôn dòng lệ
Để mặc hoa lòng tan tác rơi
Vẫn biết trăm năm trò dâu bể
Như lá thu kia rụng cuối trời.


Ngô Chí Trung
  20-9-2017

Một chiều, tôi choáng ngợp bởi sắc áo nữ sinh trung học. Như đàn bướm trắng sáng bừng trên đường chiều nhạt nắng. Tôi ngẩn nhìn, bồi hồi nhớ lại một thời xa.
Ngày ấy, màu áo ấy, tôi yêu, tôi say... Dường như trên cuộc đời này, em sinh ra là để mong manh, và em mong manh là để cho tôi say, tôi yêu…
Ai đó nói rằng: khi hồi tưởng về quá khứ, mọi thứ thường lung linh, hư ảo và đẹp! Vậy là chiều nay nhìn áo dài trắng nữ sinh tha thướt, tôi bồi hồi, hoài niệm mùa thu…

Em đã đi, đi thật rồi. Và mùa thu kia cũng xa rồi. Tất cả đã trở thành quá khứ, nhưng, tôi vẫn nhớ, bởi vì, tôi chưa bao giờ quên em, cho dù tôi đã cố quên đi hình bóng cũ.