Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

LỜI THỀ GIÓ BAY



Mùa đi…, vội vã mùa đi
Tôi quơ tay níu xuân thì dây dưa
Đường đời chưa mỏi chân trưa
Đã dài bóng xế mòn tưa gót chiều.

Ngày em áo lụa tơ điều
Dáng xuân thiếu nữ mỹ miều dung nhan
Tóc mây vương gió phương ngàn
Hồn tôi rụng xuống đôi hàng mi em.

Vòng tay gầy guộc hom hem
Tưởng là chung lối mộng kèm cặp nhau
Chân tôi khệnh khạng bước vào
Rêu khờ cỏ dại lao xao bên đường.

Lời thề còn ngạt ngào hương
Đã chào tương biệt tha phương ngút ngàn
Tiệc đời dọn giữa nhân gian
Món cay, món đắng, món tràn trề đau.

Rót đầy vinh nhục mời nhau
Giọt em lóng lánh, giọt nào riêng tôi...?
Em đi đem cả ngọt bùi
Dại khờ rêu cỏ ngậm ngùi góc quê.

Tưởng không nhiều lạc lầm mê
Mà nhiều không tưởng lời thề gió bay…


Ngô Chí Trung
  15-6-2020

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2020

TÀN HƯƠNG CUỐI MÙA



Mùa đi lặng lẽ vợi vời
Sân trường, góc phố một thời xa xưa
Phượng hồng đã trổ hoa chưa
Mà ve réo rắt âm thừa pha phôi.

Lời thương còn đọng vành môi
Tan trường áo trắng tinh khôi nẻo về
Tóc dài em buộc đê mê
Nghiêng nghiêng đôi bóng so kề lặng thinh.

Tôi còn hồn phách phiêu linh
Em phơi nhan sắc hành tình tội nhau
Đất trời còn biết tương giao
Người xa người, dạ cồn cào xót xa.

Em đi cuối nhánh giang hà
Nâng ly tương biệt sầu pha men nồng
Cầm bằng cách núi ngăn sông
Ngày sau giữ nụ cười trong mắt nhìn.

Gởi em trang viết mới tinh
Chút tâm tư vụn, chút tình viển vông
Chút duyên mỏi cánh tang bồng
Kiếp phù sinh giữa mênh mông vô thường.

Ngoảnh nhìn…
Tóc nhuốm màu sương
Tình xưa…
Còn chút tàn hương cuối mùa.


Ngô Chí Trung
   08-6-2020