Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

Đủ vừa xót xa



Hãy yêu cho hết kiếp người
Đừng hoang phí, kẻo nụ cười tàn mau!
                      *
                    *   *
Một mai chẳng gặp lại nhau
Em ơi! Kỷ niệm ngày nào còn không?
Một chiều xuân, một bến sông
Ai xui gặp để ngóng trông một thời…

Một mai cách trở hai nơi
Ai còn lặng lẽ bên đời nhớ ai…
Nhớ mùa hạ trắng mây bay
Phượng hồng đỏ buổi chia tay não nề.

Một mai lạc chốn sông mê
Mịt mờ phương hướng nẻo về là đâu
Ai nơi giang vĩ, giang đầu
Để thu sùi sụt giọt ngâu nặng lòng.

Trớ trêu ở sợi tơ hồng
Phất phơ giữa một mùa đông lạnh buồn
Quyết tình tôi nắm, em buông
Đành chơi vơi, mất ngọn nguồn. Tiếc chưa!...

Chiều nay qua lối ngõ xưa
Nghe hoàng hôn lạnh đủ vừa xót xa.

Ngô Chí Trung
  26-12-2016
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)


Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

Lục bát cuối năm



Mùa đi… Chớm nắng, mưa thưa
Nghe trong trời đất xuân vừa bước sang
Hoa mai bừng nở sắc vàng
Thế là thêm một tuổi quàng nặng vai.

Tà huy xế bóng non đoài
Bàn tay vẫn trắng bàn tay guộc gầy
Đò xưa xa khuất chân mây
Bến mơ lở mộng duyên trầy trụa đau.

Buồn vui, cay đắng, ngọt ngào
Sầu thương, tiếc nhớ… cũng ào ạt vơi
Ta ngồi nhặt nắng chiều rơi
Vẳng câu lục bát ai vời vợi ru.

Trời xanh mây trắng lãng du
Thương con bướm đậu nhánh mù u xiêu
Vuột tay rớt sợi dây diều
Ngẩn ngơ nhớ nhớ những điều nên quên.

Lạc loài câu lục lênh đênh
Bơ vơ câu bát chông chênh giữa đời.


Ngô Chí Trung
  25-12-2016