Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2020

CÒN THA THIẾT NGƯỜI...

 


Lời xưa vọng tiếng u hoài

Đầy vơi nỗi nhớ quàng vai tần ngần.

 

Từ em tiền kiếp hóa thân

Trót đem nhan sắc cõi trần ai phơi

Bước chân phiêu bạt phương trời

Áo xưa phảng phất bụi thời gian lem.

 

Về thôi! Dừng bước thôi em

Rượu tao phùng hãy uống mềm môi say

Đã nhiều những đắng cùng cay

Thì sầu chớ rót thêm lai láng tràn.

 

Mùa đi lá chẳng kịp vàng

Đã nhàn nhạt nắng, đã bàng hoàng đông

Sương chiều lãng đãng bên sông

Tháng ngày giục giã năm xồng xộc qua.

 

Xuân thì rồi cũng phôi pha

Tóc phai tuế nguyệt còn tha thiết người…

 


Ngô Chí Trung

  06-12-2020

(ảnh minh họa sưu tầm)

 


Thứ Năm, 19 tháng 11, 2020

ĐẾM LẠI TUỔI MÌNH

 

(Viết cho ngày sinh 19/11 của tôi)

 


Ba trăm sáu mươi lăm ngày

Mỗi năm là một vòng quay đề huề

Quanh đi rồi lẩn quẩn về

Dòng đời mải miết lê thê cõi người

Nhân gian sướng, khổ, khóc cười

Có ngày mười chín tháng mười một sinh.

 

Cảm ơn trời đất hữu tình

Giữa bao la đón thêm hình hài tôi

Dẫu là chỉ một lần thôi

Để cho tôi biết bồi hồi đắm say

Khi niềm mơ ước chưa phai

Thời gian là khoảng tháng ngày vẫn xanh.

 

Cảm ơn bè bạn đồng hành

Chia bùi sẻ ngọt vòng quanh nẻo đời

Chân trần nhập cuộc rong chơi

Khi chang chang nắng, lúc bời bời mưa

Hơi đâu suy tính thiếu thừa

Kiếp trăm năm cũng đủ vừa nhân sinh.

 

Đi qua một chặng hành trình

Tôi ngồi đếm lại tuổi mình.

Chiều vơi…!



Ngô Chí Trung

  19-11-2020

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2020

NẮNG VƯƠNG ÁO NGƯỜI

 “Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc

Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường”

(Tuổi mười ba – thơ Nguyên Sa)



Ngày xưa em mặc áo vàng

Tim tôi non trẻ rộn ràng nhịp reo

Bên đường hoa cúc vàng theo

Nắng vàng ươm, nắng trong veo mắt huyền.

 

Ngày em thay áo thanh thiên

Trời xanh, xanh thẳm một miền mông mênh

Em đi tóc lộng bồng bềnh

Nắng sân trường, nắng ngời lên tóc thề.

 

Hồn tôi ngây ngất đê mê

Gió sang mùa chở rét về buốt vai

Nắng vàng tươi, nắng chưa phai

Mùa thu rũ lá vèo bay phương mờ.

 

Bởi tôi nhút nhát khạo khờ

Dường như còn quá ngây thơ lừng khừng

Dường như em cũng ngập ngừng

Để thương màu áo dửng dưng ngỡ ngàng.

 

Khi mà một thoáng hương tan

Thì tôi lòng cuộn sóng giàn giụa mong

Khi mà cải đã trổ ngồng

Thì em cất bước theo chồng ly hương.

 

Sớm nay em mặc áo hường

Nắng quê nhà, nắng còn vương áo người.

 


Ngô Chí Trung

  06-11-2020

(ảnh minh họa sưu tầm)

Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2020

Cầu trời thuận gió hòa mưa

 “…Ngựa đua dưới nước/Tàu chạy trên bờ/Lên núi đặt lờ/Xuống sông bửa củi…”

(Vè nói ngược.)


Tưởng là nói ngược mà chơi

Dè đâu trời đất chuyển dời đổi thay

Âm u đêm giữa ban ngày

Đất bằng nổi sóng, cây lay rác bèo.

 

Tai trời ách nước gieo neo

Cả cơ nghiệp thoáng trôi vèo lênh đênh

Dân tình phấp phỏng buồn tênh

Thuyền bơi trên lộ, người lên mái nhà.

 

Chạch làm tổ đẻ ngọn đa(*)

Heo nằm giường nệm xem ra dị thuòng!

Sạt đồi lở núi: tai ương

Cõi dương gian bỗng tang thương chẳng chừa.

 

Cầu trời thuận gió hòa mưa

Qua cơn khổ nạn cho vừa tịnh yên.

 


Ngô Chí Trung

  31-10-2020

(hình ảnh minh họa trên internet)

(*) mượn ý trong bài ca dao:

“Bao giờ rau diếp làm đình /Gỗ lim làm ghém thì mình lấy ta /Bao giờ chạch đẻ ngọn đa/ Sáo đẻ dưới nước thì ta lấy mình.”

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2020

HƯ ÀO

Xin em đừng nói thật lòng

Để tôi nuôi ảo vọng trong dại khờ

Bềnh bồng lơ lửng cơn mơ

Thuyền neo bến đỗ bên bờ nhớ quên.

 

Thì em quay mặt giấu tên

Trái tim bé bỏng chông chênh nhịp thừa

Miệng cười mắt liếc đong đưa

Sầu riêng rụng xuống vườn xưa điêu tàn.

 

Biết là hư ảo dối gian

Vết đau rữa mục giữa hoang phế đời.

 


Ngô Chí Trung

  19-10-2020

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020

AI SAN SỚT NIỀM… ?!

 Ngày em lẳng lặng qua cầu

Thả lời hẹn ước chìm sâu mất rồi

Hững hờ nước chảy bèo trôi

Gió hiu hắt bến bồi hồi khúc ru.

 

Em đi bỏ lại mùa thu

Để vầng trăng khuất mây mù giăng mưa

Câu thơ đọng vũng sầu xưa

Gót chân du mục mòn tưa nẻo đời.

 

Câu thơ rụng phía chiều vơi

Dường như vần điệu cũng hời hợt sai

Thơ mềm như tóc xõa vai

Đã theo người khuất dặm dài quan san.

 

Vàng thu nhuộm áo thu vàng

Câu thơ rơi giữa nhân gian tím bầm

Em đi bỏ hội trăng rằm

Bỏ tôi lỡ cuộc trăm năm ngỡ ngàng.

 

Mình tôi ôm mộng dở dang

Tìm trong nắng bóng thu tàn xa khơi

Chia tay nhau bến ga đời

Tiễn mùa thu cũ về nơi cuối ngàn.

 

Chờ heo may lạnh về ngang

Gọi khàn giọng réo ai san sớt niềm…?!

 


Ngô Chí Trung

  18-10-2020

 

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2020

MÙA THU LẠC NGƯỜI

 


Em đi ngày tháng mù sương

Hàng cây nghiêng ngả bên đường tiễn đưa

Ta ngồi đọc lại thư xưa

Yêu thương chừng ấy cũng vừa mặn môi.

 

Mực nhòe dĩ vãng xa xôi

Trả em ước vọng đâm chồi xanh rêu

Ta qua bờ dốc xế chiều

Tóc phai màu nhớ chân xiêu lối về.

 

Em đi ngàn dặm sơn khê

Lẻ loi ta đứng bên lề vẫy tay

Lối xưa cỏ biếc dấu hài

Mùa đi bỏ lại tàn phai buốt hồn.

 

Nhớ gì như khói hoàng hôn

Nhớ sương buổi sớm lạnh dồn heo may

Nhớ ngày tay ấm trong tay

Mộng lòng chắp cánh mơ dài uyên ương.

 

Từ em bước tới đoạn trường

Mới hay từ bấy tơ vương lỡ làng

Ta về dưới ánh trăng tan

Nghe thu vụn vỡ mộng tàn phù du.

 

Hình sương bóng khói xa mù

Ta lơ ngơ giữa mùa thu lạc người.

 


  Ngô Chí Trung

Hậu trung thu 2020


Thứ Tư, 30 tháng 9, 2020

LỤC BÁT MÙA TRUNG THU


 Vầng dương chìm khuất hoàng hôn

Rằm trung thu tỏa sáng mồn một trăng

Đêm mười sáu phủ mây giăng

Cõi không bàng bạc nguyệt dằng dặc lu.

 

Trong vòng thiên địa du du(*)

Có người đi giữa mịt mù nhân gian

Mải mê lối dọc đường ngang

Biết trăm năm đã dặm ngàn vẫn mơ.

 

Cũng khao khát đến dại khờ

Tưởng còn trẻ thuở mong chờ trung thu

Người xưa đã khuất sa mù!

Người sau biết có duyên thù tạc nhau?(**)

 

Gìn lòng giữ dạ thanh tao

Vui cùng hoa thắm với màu cỏ xanh

Tháng ngày vùn vụt qua nhanh

Hôm nay rồi sẽ trở thành xưa xa.

 

Trăng thu bao độ khuyết nhòa

Bên kia sườn dốc xế tà gầy hao

Ngẫm âu thế sự ba đào

Trò đời danh lợi ồn ào bán mua.

 

Mặc ai tranh đoạt hơn thua

Ta gieo lục bát ngang mùa trung thu.

 


      Ngô Chí Trung

Trung thu Canh Tý - 2020

(*) thiên địa du du ( ): trời đất rộng lớn.

(**) mượn ý trong bài “Đăng U Châu đài ca”:

Tiền bất kiến cổ nhân

Hậu bất kiến lai giả

(Phía trước không thấy người xưa, phía sau không thấy ai đến).

Toàn văn bài thơ chữ Nho:

  




 

Đăng U Châu đài ca

Tiền bất kiến cổ nhân,
Hậu bất kiến lai giả.
Niệm thiên địa chi du du,
Ðộc sảng nhiên nhi thế há.

 

Dịch nghĩa

Phía trước không thấy người xưa
Phía sau không thấy ai đến
Ta nghĩ rằng trời đất rộng lớn mênh mông
Riêng ta đau lòng rơi lệ.

Bản dịch của Trần Yên Thảo

Trước không gặp được người xưa
Người sau chờ mãi sao chưa tương phùng
Nghĩ trong trời đất vô cùng
Ta rơi nước mắt khóc dùm cho ta.

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2020

BAO GIỜ NGUÔI QUÊN

 

Trái tim cháy hết mùa thu

Nhuốm vàng ký ức xa mù hư không

Heo may buôn buốt qua lòng

Bao phen dâu bể long đong đã từng.

 

Cúc vàng thu muộn rưng rưng

Nắng phơn phớt nắng, mây lừng lững mây

Chút thương chút nhớ đong đầy

Khẽ khàng gió lắc hàng cây hiên ngoài.

 

Thu đi trên nhánh sầu lay

Thõng tay buông một vòng tay rã rời

Tiếng cười còn đọng giọt rơi

Biệt ly đã vội vã vời vợi xa.

 

Hơi sương sớm lạnh ấm trà

Rót tình chảy xuống vỡ òa trang thơ

Vết xưa mòn dấu phương mờ

Ảnh xưa người cũ bao giờ nguôi quên.

 


Ngô Chí Trung

  24-8-2020


Thứ Năm, 13 tháng 8, 2020

GỞI LẠI THỜI GIAN

 


Một lần đến thế gian chơi

Đường trần rong ruổi tơi bời nắng mưa

Tang bồng hồ thỉ đã vừa

Thì thôi dừng bước dây dưa sông hồ.

 

Mai sau giữa chốn xô bồ

Hóa thân cát bụi hư vô cuối ngàn

Bỏ câu lục bát dở dang

Ai quên ai nhớ một trang thơ lòng?!!!

 

Mong đời bớt những bão dông

Chút tình gởi lại bên dòng thời gian

 

Ngô Chí Trung

  12-8-2020


Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2020

VỀ NGANG TRƯỜNG CŨ



Về đâu mái tóc nhung êm
Một thời buông xõa mượt mềm đôi vai
Lung linh duyên dáng hoa cài
Phất phơ tà áo nghiêng bay cợt đùa.

Vẫn là màu nắng ngày xưa
Nụ hôn trao vội còn vừa đắm say
Vẫn chung một lối đi này
Ngậm ngùi chân bước miệt mài riêng tôi.

Áo xưa màu lụa phai rồi
Tình xưa vàng úa chân trời mù phương
Con đường một thuở thơm hương
Bâng khuâng rụng cánh phượng buồn lặng câm.

Còn nghe đồng vọng dư âm
Về ngang trường cũ gọi thầm tên em
Nhắc chi kỷ niệm cũ mèm
Xuân thì bạt gió đã lem luốc nhiều.

Lơ chơ bóng xế đường chiều
Nắng phơn phớt nắng ngày hiu hắt ngày.


Ngô Chí Trung
  22-7-2020

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

LỜI THỀ GIÓ BAY



Mùa đi…, vội vã mùa đi
Tôi quơ tay níu xuân thì dây dưa
Đường đời chưa mỏi chân trưa
Đã dài bóng xế mòn tưa gót chiều.

Ngày em áo lụa tơ điều
Dáng xuân thiếu nữ mỹ miều dung nhan
Tóc mây vương gió phương ngàn
Hồn tôi rụng xuống đôi hàng mi em.

Vòng tay gầy guộc hom hem
Tưởng là chung lối mộng kèm cặp nhau
Chân tôi khệnh khạng bước vào
Rêu khờ cỏ dại lao xao bên đường.

Lời thề còn ngạt ngào hương
Đã chào tương biệt tha phương ngút ngàn
Tiệc đời dọn giữa nhân gian
Món cay, món đắng, món tràn trề đau.

Rót đầy vinh nhục mời nhau
Giọt em lóng lánh, giọt nào riêng tôi...?
Em đi đem cả ngọt bùi
Dại khờ rêu cỏ ngậm ngùi góc quê.

Tưởng không nhiều lạc lầm mê
Mà nhiều không tưởng lời thề gió bay…


Ngô Chí Trung
  15-6-2020

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2020

TÀN HƯƠNG CUỐI MÙA



Mùa đi lặng lẽ vợi vời
Sân trường, góc phố một thời xa xưa
Phượng hồng đã trổ hoa chưa
Mà ve réo rắt âm thừa pha phôi.

Lời thương còn đọng vành môi
Tan trường áo trắng tinh khôi nẻo về
Tóc dài em buộc đê mê
Nghiêng nghiêng đôi bóng so kề lặng thinh.

Tôi còn hồn phách phiêu linh
Em phơi nhan sắc hành tình tội nhau
Đất trời còn biết tương giao
Người xa người, dạ cồn cào xót xa.

Em đi cuối nhánh giang hà
Nâng ly tương biệt sầu pha men nồng
Cầm bằng cách núi ngăn sông
Ngày sau giữ nụ cười trong mắt nhìn.

Gởi em trang viết mới tinh
Chút tâm tư vụn, chút tình viển vông
Chút duyên mỏi cánh tang bồng
Kiếp phù sinh giữa mênh mông vô thường.

Ngoảnh nhìn…
Tóc nhuốm màu sương
Tình xưa…
Còn chút tàn hương cuối mùa.


Ngô Chí Trung
   08-6-2020

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2020

NHƯ BUỔI ĐẦU TIÊN



Một ngày rồi cũng sẽ qua
Dầu không dầu muốn thì tà huy bay
Tháng vơi nối tiếp năm dài
Mùa đi bỏ lại tàn phai xuân thì.

Đời người tợ cánh thiên di
Hãy yêu thương để biết vì nhau hơn
Để người thôi hết cô đơn
Biết xa nhớ, biết dỗi hờn, đam mê.

Nợ em một nửa câu thề
Ngâu tuôn rả rích lạnh lê thê đời
Chạm vào cung bậc chơi vơi
Còn nghe đồng vọng một thời xa xăm.

Nợ em nửa nụ hôn thầm
Hắt hiu môi đợi, quầng thâm mắt chờ
Đường trần xa lắc xa lơ
Chuyến đò nhân thế bến bờ nào đi.

Yêu là lệch áo lơi khuy
Xa là khuất nẻo từ ly quên chào
Thương là sóng mắt xôn xao
Nhớ là phút quặn lòng đau quặn lòng.

Trăm năm rồi cũng hư không
Biết đâu nắng sớm mà mong mưa chiều
Thì về tìm lại thương yêu
Lòng thanh thản với bao điều hồn nhiên.

Xa bon chen
lánh ưu phiền
Bên nhau
như buổi đầu tiên thuở nào.


Ngô Chí Trung
   24-5-2020

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2020

MÙ KHƠI BIỂN CHIỀU



Thuyền trăng neo bến nguyệt rằm
Em say viễn mộng tôi thăm thẳm chờ
Biển chiều quạnh quẽ hoang sơ
Mây ngàn hạc nội bên bờ thiên thu.

Em còn vui bước phiêu du
Tôi lơ ngơ giữa sương mù chiêm bao
Cỏ xanh che kín lối vào
Để tôi lảo đảo lao đao bên lề.

Hồn rơi lạc cõi đam mê
Nẻo đi xa vắng đường về quạnh không
Tâm tư chất ngất nỗi lòng
Chân trời góc bể ngóng trông bơ phờ.

Ngày em đánh mất ngây thơ
Mới hay từ bấy tôi khờ dại thêm
Ngày nghiêng nắng hắt bên thềm
Đêm rồi đêm lại tàn đêm vỡ òa.

Nhớ thương cuồn cuộn dòng sa
Tôi gom vớt mảnh phù hoa úa vàng
Sóng đời bèo nước hợp tan
Chân mây mặt biển dặm ngàn chơi vơi.

Xa xôi tình giạt phương trời
Chợt ngơ ngẩn vọng mù khơi biển chiều.


Ngô Chí Trung
   14-5-2020

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2020

QUA MIỀN NHỚ QUÊN


Người đi mang hết trinh hương
Thơ ngây vương góc sân trường cũng phai
Nhớ xưa áo trắng trang đài
Phất phơ theo lá me bay lưng chừng.

Không còn nắng hạ rưng rưng
Đường trưa tan học ngập ngừng đợi mong
Trời xanh mây trắng phiêu bồng
Tiếng ve réo rắt, phượng hồng sắc hoa.

Hạ nào ta đã chia xa
Sầu vương ánh mắt lệ nhòa đôi ngươi
Tình xưa trả hết cho người
Chỉ xin giữ lại nụ cười thắm duyên.

Thương thời áo trắng trinh nguyên
Mai sau lạ lẫm qua miền nhớ quên.


Ngô Chí Trung
   12-5-2020

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2020

KHOẢNG LẶNG


Líu lo chim hót trên cành
Búp non lộc trổ lá xanh biếc ngời.
Nắng hồng áo lụa vàng phơi
Thênh thang trời rộng mây vời vợi bay.

Từ em tóc bím vắt vai
Ta tuần đôi bận đêm ngày chiêm bao.
Vườn xuân để ngỏ lối vào
Ríu ran chim hót xôn xao lá cành.

Em cười mắt biếc long lanh
Tóc thơm bồ kết tươi nhành dung nhan.
Ta về ru mộng trần gian
Dấu chân du tử đã nhàn nhạt xa.

Em thon mười ngón tay ngà
Bờ môi căng mọng nụ hoa hé chờ
Ta còn lóng ngóng lơ ngơ
Vụng về để tháng ngày hờ hững qua.

Phong sương bạc áo quan hà
Tình em khoảng lặng lòng ta sóng ngầm.


Ngô Chí Trung
   10-5-2020

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2020

BÀI THƠ LỤC BÁT HAI DÒNG



“Hồn anh như hoa cỏ may,
Một chiều gió cả bám đầy áo em.”(*)

Hai câu lục bát cũ mèm
Như mưa quê thấm ướt nhèm mái tranh.

Cần chi trường khúc liên thanh
Đôi dòng lục bát cũng thành bài thơ.

Mặc ai rẻ rúng hững hờ
Dòng lục bát vẫn lững lờ thương yêu.

Hai câu đủ nói đôi điều
Trải lòng Nguyễn Bính qua chiều mênh mông.

Bài thơ lục bát hai dòng
Thôi đừng thêm nữa bận lòng cố nhân!


Ngô Chí Trung
   18-4-2020
(*) Bài thơ “Hoa cỏ may” của Nguyễn Bính

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2020

NGÀY XƯA... BÂY GIỜ...

Ngày xưa…
Bé dại. Đêm trăng
Anh và em
hái chị Hằng xuống chơi
Khều hoài
trăng chẳng chịu rơi
Ngây ngô khờ khạo
Một thời… Ngày xưa.

Bây giờ…
Mấy bận nắng mưa
Chị Hằng, chú Cuội
gió đưa về trời
Anh và em
cách đôi nơi
Vầng trăng ngày cũ
xa vời vợi xa.


Ngô Chí Trung
   17-4-2020

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2020

VÔ THƯỜNG


Gặp thời cô-vít cô-vi
Ở đâu yên đó, đừng đi rộn ràng
Sống chậm lại, bớt lo toan
“Giãn cách xã hội”, rảnh rang ở nhà.

Xóm giềng hạn chế lân la
Sáng chiều quanh quẩn cũng qua một ngày
Ngồi không cảm thấy…  ngứa tay      
Sách xưa truyện cũ đem bày biện ra.

“Cách ly…”, có dịp nằm nhà
Chớ nên đàn đúm con cà con kê
Cháu con xúm xít tụ về
Cầu mong hạnh phúc đề huề  an gia.

Bao năm cơm áo đường xa
Bây giờ sum họp một nhà ấm êm
Hàn huyên tâm sự đầy thêm
Ru say mộng mị vào đêm thật dài.

Bình minh rực rỡ ban mai
Cảm ơn đời! Thêm một ngày yêu thương
Thế gian vạn sự vô thường
Trong cơn đại dịch mới tường tận nhau.

Mong ngày cô-vít qua mau,
Lại xuôi ngược giữa nháo nhào nắng mưa.


Ngô Chí Trung
  11-4-2020
(Những ngày “giãn cách xã hội” theo Chỉ thị số 16/CT-TTg của Thủ tướng Chính phủ về các biện pháp cấp bách phòng, chống dịch COVID-19). 

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2020

VỀ TÌM TUỔI THƠ



Bôn ba mỏi gót chân gầy
Chốn xưa trở lại buổi ngây ngất chiều
Ta về nắng úa tường xiêu
Bậc thềm trơ dấu mòn tiều tụy phơi.

Tuổi thơ ngây khuất mù khơi
Lối rêu phong vướng bước rời rã đi
Ta về phơi lại tàn y
Bỏ ngoài tai những thị phi thường tình.

Miệng cười giả bộ làm thinh
Gặp chưa kịp nói đã hình như xa.
Em roi rói tóc mượt mà
Gió phơ phất áo đôi tà đong đưa.

Ta về đếm nắng đo mưa
Ngày thương tháng nhớ năm thừa đợi trông
Con chim bìm bịp bên sông
Tiếng kêu gọi nước lớn mông mênh chiều.

Nắng nghiêng bóng ngả đăm chiêu
Biết tìm đâu một cánh diều tuổi thơ!
Hoàng hôn xuống chậm lững lờ
Một ngày qua giữa đôi bờ nhớ quên.

Nhớ người, nỗi nhớ không tên

Quên màu sương khói nhuộm trên mái đầu.


Ngô Chí Trung
  01-4-2020

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2020

MƯA NGUỒN LẠNH TANH...



Em đi, trời đã vào đêm
Bước chân xa vắng, hiên thềm hắt hiu
Nghe hơi sương nhuốm lạnh nhiều
Gió qua lá ở lại chiều vừa rơi.

Chút tình gió lộng ngàn khơi
Người đi viễn xứ cho rời rã mong
Tôi ngồi rải nhớ ra hong
Tàn hương kỷ niệm tỏa nồng nàn khuya.

Một mai đôi ngả đường chia
Mới hay từ bấy mình lìa lạc nhau
Giữa đời lẫn lộn vàng thau
Thời gian phủ kín một màu rêu xanh.

Chút tình vướng víu mong manh
Tôi ôm mối đợi chỉ mành treo chuông.
Nỗi niềm chớp bể trùng muôn
Tâm tư đẫm giọt mưa nguồn lạnh tanh…


Ngô Chí Trung
  27-3-2020