Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020

AI SAN SỚT NIỀM… ?!

 Ngày em lẳng lặng qua cầu

Thả lời hẹn ước chìm sâu mất rồi

Hững hờ nước chảy bèo trôi

Gió hiu hắt bến bồi hồi khúc ru.

 

Em đi bỏ lại mùa thu

Để vầng trăng khuất mây mù giăng mưa

Câu thơ đọng vũng sầu xưa

Gót chân du mục mòn tưa nẻo đời.

 

Câu thơ rụng phía chiều vơi

Dường như vần điệu cũng hời hợt sai

Thơ mềm như tóc xõa vai

Đã theo người khuất dặm dài quan san.

 

Vàng thu nhuộm áo thu vàng

Câu thơ rơi giữa nhân gian tím bầm

Em đi bỏ hội trăng rằm

Bỏ tôi lỡ cuộc trăm năm ngỡ ngàng.

 

Mình tôi ôm mộng dở dang

Tìm trong nắng bóng thu tàn xa khơi

Chia tay nhau bến ga đời

Tiễn mùa thu cũ về nơi cuối ngàn.

 

Chờ heo may lạnh về ngang

Gọi khàn giọng réo ai san sớt niềm…?!

 


Ngô Chí Trung

  18-10-2020

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét