Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Tím màu kỷ niệm





Cây hoa giấy


Nhớ thuở học trò – màu mực tím,
Bàn tay năm ngón mực vương đầy.
Ngòi viết lá tre ngồi nắn nót,
Từng hàng chữ tím nét thơ ngây.
                        *
Gần bên cô bạn cài nơ tím,
Tuổi nhỏ hồn nhiên mặt rạng ngời.
Cổng trường tim tím màu hoa giấy,
Cùng nhau hái trộm lúc ra chơi.
                         *
Hoa giấy em cài lên áo trắng,
Thêm yêu màu tím tự bao giờ.
Thân nhau từ đấy rồi khôn lớn,
Tím cả tâm hồn quyện ước mơ.
                          *
Em khoe màu tím – màu chung thuỷ,
Bình dị mà sao đẹp rất nhiều.
Trắng tinh trang vỡ thơm mùi giấy,
Thư tình mực tím gởi thương yêu.
                         *
Từ đó sau giờ tan buổi học,
Hai đứa song đôi suốt nẻo về,
Ngọn gió vô tình lùa rối tóc,
Em cười tím ngát một vùng quê.
                          *
Cổng trường rẽ lối chia hai ngả,
Giọt buồn theo sóng nước chơi vơi.
Em đi phương đó chiều thu lạnh,
Giá buốt hoàng hôn, tím đất trời.
                          *
Kỷ niệm còn đây màu tím nhớ,
Bờ rào hoa giấy lặng chờ ai.
Làm sao trở lại ngày xưa ấy ?
Tan trường áo trắng phất phơ bay.
                          *
Lận đận áo cơm đời viễn xứ,
Tóc xanh giờ đã nhuốm màu sương.
Cuối trời một áng mây chiều tím.
Tím ngắt hoàng hôn, tím bụi đường.

    Ngô Chí Trung.


Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Buồn vào thu




                                           
     Mây đen che kín chân trời,
Thu sang cho lá vàng rơi ngập ngừng.
     Sầu thu mắt lệ rưng rưng,
Hồn theo lá úa ru từng cơn mơ.
    Gió đem mưa đến giăng mờ,
Thấm manh áo mỏng vàng mơ vai gầy.
    Từ khi giả biệt thơ ngây,
Đời tôi là đẹp như vầy đó em.
    Uống men cay đắng say mèm,
Bao nhiêu thua thiệt dành đem cho mình.
    Rả rời hồn phách phiêu linh,
Vòng tay còn đọng ân tình năm xưa.
   Giờ em thôi khóc hay chưa ?
Phương xa em có nhìn mưa chạnh lòng ?
   Trách gì con sáo sang sông,
Mịt mờ khói sóng mênh mông... khuất dần.
   Để lòng tôi mãi bâng khuâng.
Tình em chợt đến một lần rồi đi.
  Thôi còn luyến nhớ mà chi.
Bao năm thề hẹn, được gì đâu em !


              Ngô Chí Trung


                                          

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Tuổi mộng mơ




Em có thấy sương mù giăng lối nhỏ,
Và vầng mây hờ hững ngự trên cao.
Gió mùa đông làm lạnh se hơi thở.
Chim én về trong buổi sớm xôn xao.
                          *
Em có thấy buồn vương lên ánh mắt,
Khi đất trời đang chuyển nhẹ vào xuân.
Nét vô tư tuổi hồn nhiên vụt tắt,
Để vẩn vơ sầu mộng đến lưng chừng.
                          *
Em có thấy lòng ngất ngây rộn rã,
Lúc mây chiều tím biếc ánh hoàng hôn.
Niềm mơ ước nghe lớn dần ý lạ.
Gió vi vu là điệu sáo ru hồn.
                          *
Em có thấy tâm hồn đang chuyển hướng,
Luôn đổi thay, hay hờn giận vu vơ,
Nhân ảnh nào tượng hình trong mộng tưởng.
Ngày qua đi thêm háo hức đợi chờ.
                          *
Tuổi dại khờ vừa vươn đôi cánh mỏng,
Cho thơ ngây theo ngày tháng bay cao.
Trong vũ trụ cảm thấy mình lạc lỏng.
Thuở hồn nhiên thôi xin vẫy tay chào.
                          *
Rồi từ đó em bước vào tuổi mộng,
Tuổi biết sầu, biết nhớ, biết bâng khuâng.
Mắt ngơ ngác giữa đời nhiều biến động.
Chân bước đi xao xác bụi hồng trần.

                            Ngô Chí Trung



Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Áo trắng ngày khai trường



 
                               (Hoài niệm một thuở “… thứ ba học trò”)

  Sáng bừng hoa nắng xôn xao,
Em tôi áo trắng bước mau tới trường.
  Cỏ non còn đọng hơi sương, 
Thơ ngây còn đọng xuân thường trên môi.
  Mùa thu áo trắng tinh khôi.  
Niềm vui tuổi nhỏ đâm chồi ước mơ.
 Bảng đen, phấn trắng thương chờ,
Sân trường, lớp học, ngày thơ đón mời.

                           *

  Tan trường nhịp bước thảnh thơi,
Đường trưa áo trắng rợp trời tung bay.
  Em đi êm nhẹ gót hài,
Nắng huyền lên suối tóc dài làm duyên.
  Mắt trong veo sắc thanh tuyền.
Thon thon dáng nhỏ nghiêng nghiêng bóng đời.
  Tuổi thư sinh đẹp tuyệt vời,
Chưa lần tay vẫy một thời dấu yêu.


                 Ngô Chí Trung              

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Chối từ

                                      
                                      Trả em những buổi hẹn hò,
                              Sân trường với tuổi học trò nguyên trinh.
                                      Tôi về nẻo cũ một mình,
                              Tìm trong kỷ niệm bóng hình người xưa.
                                      Gió xô lay lắt thân dừa,
                              Tôi xơ xác với nắng mưa cuộc đời.
                                      Thôi đừng hờn trách em ơi !                                        
                              Tình yêu rồi cũng một thời dần xa.
                                      Rưng rưng ký ức nhạt nhoà,
                               Mỏng manh như áng mây qua lưng trời.
                                       Thả hồn ngược sóng mà bơi,       
                              Ân tình sớm để rớt rơi nhỡ nhàng.
                                      Tôi về kể chuyện hợp tan,
                              Vỡ tuôn theo sóng trường giang bọt bèo.      
                                      Thuyền về bến lạ buông neo,
                               Tôi nơi sông vắng
                                                               nhìn theo
                                                                                ngậm ngùi.

                                           


                                        Nha Mân 04-01-1975

                                             Ngô Chí Trung.

Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Con đường ngày xưa

                              

                                               
                                                Đường xưa kỷ niệm tươi màu,
                                       Tan trường mình bước chung nhau lối về
                                                Song song đôi bóng giao kề,
                                       Gió mơn man mái tóc thề em bay.
                                                Hồn ta ngất ngưởng men say,
                                        Cỏ non in dáng trang đài người thương.

                                                Giờ ta lạc chốn phố phường,
                                         Xa con đường cũ, xa trường thân yêu.
                                                Nẻo đời đếm bước cô liêu.
                                         Tâm tư trĩu nặng những chiều nhớ nhung.
                                                Tương lai sóng bủa chập trùng,
                                          Ta đi lặng lẽ trong vùng trần gian.
                                                Hai vai mang nặng hành trang,
                                          Vào đời trong nỗi ngỡ ngàng bơ vơ.
                                                Thuyền yêu lạc bến xa bờ,
                                          Ân tình thôi cũng ơ thờ mong manh.
                                               Đường xưa em bước độc hành,
                                          Lối mòn in dấu ngày xanh ban đầu.
                                               Xa miền dĩ vãng từ lâu,
                                          Ta đa mang một khối sầu thiên thu.

                                                                          
                                                       Nha Mân,  mùa hè 1974. 
                                                                   
                                                             Ngô Chí Trung




Xôn xao mùa hạ


  • ảnh Internet

                                                      (Thay lời tâm sự)
        
       Từng cánh phượng ngập ngừng rơi lả tả xoáy tròn theo cơn gió nồng đưa tháng ngày vào hạ. Giọng ve sầu réo rắt rủ rê mùa hè đến. Vòm trời xanh ngát điểm lơ thơ vài áng mây trắng phiêu du… Ngần ấy thứ báo hiệu cho mọi người biết thêm một lần mùa hè lại trở về.

       Hè về!... Dư âm hai tiếng ngắn ngủi nhưng đã khơi nguồn sống lại trong lòng tôi một dĩ vãng xa xưa. Mỗi lần hạ đến là mỗi lần hồn tôi lang thang bước về vùng trời kỷ niệm. Nơi đó vẫn còn  ấp ủ những ước mơ đẹp tuyệt vời của thời niên thiếu, và cũng chính nơi đó đã cho tôi không biết bao nhiêu kỷ niệm xót xa nhạt nhoà nước mắt. Cuộc đời tôi gắn liền với hạ - hay nói khác hơn – những biến cố, những thay đổi, những xáo trộn trong đời đều tuần tự đem đến cho tôi theo mỗi độ hè về.

      Mùa hạ ngày xưa trở về trên mắt môi học trò xanh màu mơ ước. Những hàng phượng bắt đầu nở hoa màu hồng yêu thương tuyệt vời. Nắng đậm đà thêm hương trong buổi trưa đến trường bằng dáng áo trắng học trò thấp thoáng, bằng những bước chân vụng dại. Hương vị mùa xuân còn vang vọng chút dư âm ngọt ngào thơm ngát, ru mơ trên quãng đường đến trường trải đầy phượng hồng yêu dấu.

       Mùa hạ nhắc nhở đến một lần giả từ trường yêu bạn mến, thêm vào đời một ý nghĩa khác, giả từ thành phố thân yêu có ghi những bước chân quen. Bước chân học trò rời xa ngôi trường ngày cũ, ước mơ một lần làm thân chim hải hồ tung bay đến khung trời xa lạ để thấy mình lớn hơn trong tâm tưởng, để được thắp sáng niềm hoài vọng ước mơ. Cho đôi mắt bao quát vùng trời đất mẹ, vòng tay gầy ôm trọn quê hương. Đưa tay từ giả những thân quen hơn một lần ghi dấu. Những chân tình, những nụ cười, những ánh mắt nào tìm đến làm chứng nhân lần cuối cùng vĩnh viễn lìa xa tuổi học trò thơ ngây diễm tuyệt.

        Và mùa hạ bây giờ không còn tìm thấy những xôn xao thuở nào. Tôi trở lại quê xưa với hình hài đổ vỡ và ước mơ không hoàn thành. Đếm bước cô liêu trên lối cũ ngày nào ngập tràn nắng hạ. Một vài cánh phượng đầu mùa vương trên mái tóc. Hàng cây bên đường trầm tư hoài niệm một người về. Một thoáng ngậm ngùi nhớ đến kỷ niệm của những mùa hạ ngày xưa… ngày xưa rất gần trong xa vời hiện tại. Tương phản giữa những ý nghĩ, tuổi thơ đó đã giả từ  thuở hồn nhiên ngây dại. Những đổi thay, những âm vang của một thời bỡ ngỡ còn lắng đọng. Nụ cười hồn nhiên đã chìm sâu theo hố mắt, chỉ còn lại nỗi ưu tư trên đôi môi cằn cỗi. Bây giờ ước mơ đã một lần tan vỡ, tôi chấp nhận làm thân chim gãy cánh, chí hải hồ theo gió thoảng mây bay. Tôi âm thầm sống kiếp phế nhân như con ốc thu mình trong vỏ hẹp để vọng hoài thương nhớ ngày xưa, nhìn về ngày cũ từ một dấu sáng kỷ niệm. Trong nỗi tình cờ vô cùng bất ngờ tìm thấy ở đó chút nào quyến luyến buộc ràng.

        Mùa hạ năm nay đến trong nỗi sầu vời vợi. Một lần dừng lại bên ngôi trường cũ thân yêu đang đắm mình triền miên trong nắng hè rực lửa, vẻ trầm tỉnh lạnh lùng cho cảm tưởng ngỡ ngàng đau xót. Nhưng đã dừng lại là chấp nhận, chấp nhận nỗi buồn là điều rất tự nhiên, như mùa hạ đến sau mùa xuân, như ngày tháng qua dần theo đất trời xoay chuyển.

         Hãy trả lại cho tôi khung vuông sân trường ngày xưa. Hãy trả lại cho tôi màu áo trắng hiền ngoan thơ dại, cho ước mơ tìm về tột đỉnh trời cao. Xin còn được xôn xao bên những cánh phượng thương yêu nồng nàn, bên những trang sách đan đầy kỷ niệm của những ngày đến trường, của một  khoảng dài thời gian rời xa, luyến mến.

                                                                            

                    Nha Mân, mùa phượng vĩ 1974.


                             Ngô Chí Trung





Lời tạ từ


  •          ảnh Internet

                            Trời vào hạ mây sầu che lối cũ
                            Tiếng ve buồn than với gió muôn phương
                            Cúi mặt xuống nghe linh hồn chợt khóc
                            Bởi ngày mai tôi vĩnh viễn xa trường.

                                                      *

                             Chiếc áo xanh với khung trời kỹ thuật
                             Xin trả về cho kỷ niệm xa xưa.
                             Niềm ưu tư ép dồn cơn ray rức
                             Bao luyến thương biết nói mấy cho vừa.

                                                      *

                             Trường học đó, hành lang dài hun hút
                             Bạn bè đây, từng đứa lặng nhìn nhau
                             Góp tâm tư ghi vào trang lưu bút
                             Lời tiển đưa qua ánh mắt nghẹn ngào.

                                                      *

                             Nợ bút nghiên với tháng năm mài miệt,
                             Bước vào đời tay trắng vẫn trắng tay.
                             Thân phận nhỏ chấp nhận nhiều thua thiệt.
                             Đành buông xuôi cho số kiếp đoạ đày.

                                                      *

                             Xin một lần vẩy đôi tay từ giả.
                             Tuổi học trò bỏ lại phía sau lưng.
                             Hàng phượng vĩ đường chiều nghiêng bóng lả
                             Bước chân đi nghe dạ huống ngập ngừng.

             (Bài nầy đã đăng trên tập san “PHƯỢNG” mùa hè 1973 của trường Trung học Kỹ thuật Vĩnh Long, nay là trường Cao đẳng Sư phạm Kỹ thuật 4).

                  Ngô Chí Trung