Mây
đen che kín chân trời,
Thu sang
cho lá vàng rơi ngập ngừng.
Sầu thu mắt lệ rưng rưng,
Hồn theo lá úa ru từng cơn
mơ.
Gió đem mưa đến giăng mờ,
Thấm
manh áo mỏng vàng mơ vai gầy.
Từ khi giả biệt thơ ngây,
Đời tôi
là đẹp như vầy đó em.
Uống men cay đắng say mèm,
Bao nhiêu
thua thiệt dành đem cho mình.
Rả
rời hồn phách phiêu linh,
Vòng tay còn đọng ân tình năm
xưa.
Giờ
em thôi khóc hay chưa ?
Phương xa em có nhìn mưa chạnh lòng ?
Trách gì con sáo
sang sông,
Mịt mờ khói sóng mênh mông... khuất dần.
Để lòng tôi mãi bâng khuâng.
Tình em
chợt đến một lần rồi đi.
Thôi còn luyến nhớ mà chi.
Bao năm
thề hẹn, được gì đâu em !
Ngô Chí Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét