Dẫu đã biết gió ngược
chiều phải thế
Em thản nhiên rẽ trái
cuối con đường
Tôi lặn ngụp giữa dòng
đời dâu bể
Vẫn dại khờ tìm mãi một
làn hương.
Kỷ niệm cũ như dòng sông
lặng lẽ
Biền biệt trôi xa lắc
tháng năm dài
Trót vay mượn cuộc tình
không vẹn vẽ
Nên một đời ray rứt nợ
trần ai.
Nếu có thể xóa tan miền
xa cách
Đừng ai đem thương nhớ
vạch ngang trời
Thì mùa thu đâu úa màu nguyệt bạch
Và cung đàn không tấu
khúc chia phôi.
Ngày trong lắm tha hồ lòng phơi phới
Chim chuyền cành ríu rít buổi bình minh
Hoa với bướm rộn ràng vườn tiên giới
Choáng hơi men gió lướt thướt ru tình
Nhưng thôi đã bao năm tình lận đận
Em dửng dưng đi về phía không mùa
Cây trái mộng cũng héo tàn hương phấn
Tình trao rồi tôi đâu tính hơn thua.
Em cứ sáng như vầng trăng
vành vạnh
Mặc hoàng hôn vương nắng
nhạt trên đường
Kệ tôi với cơn gió lùa
chớm lạnh
Đi một mình lặng lẽ giữa
mù sương.
Ngô Chí Trung
28-6-2019