Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2019

MIỀN CỔ TÍCH



Em qua miền cổ tích
Lắng đọng lời trăm năm
Trong cõi xưa u tịch
Hoài niệm thời xa xăm.

Tóc mây bồng bềnh gió
Tà áo dài bâng khuâng
Lối mòn vương lá cỏ
Khẽ khàng nâng bước chân.

Người em thời hoa mộng
Môi ngoan nét diễm kiều
Tôi một lần được sống
Và một thời đã yêu.

Em tìm bên bến lỡ
Nơi phế tích hẹn hò
Chút tình xưa vụn vỡ
Khi chạm lòng so đo.

Mùa đi im tiếng thở
Bóng bạch câu vô tình
Tôi soi vào nỗi nhớ
Thấy một trời phiêu linh.

Bước ra miền cổ tích
Em lộng lẫy trang đài
Tôi chìm trong tĩnh mịch
Nắng ngả màu tàn phai.


Ngô Chí Trung
  29-9-2019

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2019

VẦNG TRĂNG CỔ TÍCH




Lên đồi cổ tích tìm trăng
Hỏi thăm chú Cuội chị Hằng ra sao
Chỉ nghe mây gió thì thào
Cùng lời cây cỏ tan vào thinh không.

Vầng trăng cổ tích bềnh bồng
Nhuốm màu huyền thoại giữa mông mênh trời
Cuội còn mê mải rong chơi
Bỏ trâu ăn lúa ời ời gọi cha.(*)

Chị Hằng xiêm áo thướt tha
Đêm rằm đem trải lụa là ra phơi
Tôi và em của một thời
Nửa mơ nửa mộng nửa đời phân vân.

Trăm năm thế sự xoay vần
Cỏ cây còn lắm phong trần. Huống chi…!
Lối xưa rêu cỏ xanh rì
Thời gian gõ nhịp mùa đi vợi vời.

Tôi ngồi giữa bóng chiều vơi
Tóc xưa nhuộm trắng bụi đời sương pha
Chị Hằng giờ chắc đã già
Chú Cuội cũng bỏ cây đa lâu rồi.

Em đi qua
Bỏ lại tôi
Với trăng cổ tích bồi hồi
Ngày xưa…

Ngô Chí Trung
  20-9-2019
(*) “Thằng Cuội ngồi gốc cây đa
Bỏ trâu ăn lúa gọi cha ời ời.”
(ca dao)


Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

TƯỞNG LÀ...


(Tưởng rằng đẹp mộng hoàng hoa

Nào hay duyên mỏng chỉ là vậy thôi!
Chỉ Là Vậy Thôi! – Thơ Ngô Chí Trung)


1.
TƯỞNG  là áo nhạt màu thu
RẰNG  con bướm bỏ nhánh mù u bay
ĐẸP  khi nhớ tháng mong ngày
MỘNG bàn tay cột bàn tay tơ hồng
HOÀNG  hôn ngóng phía hừng đông
HOA  lòng tỏa ngát hương bồng bềnh thơ.

NÀO  về dệt tiếp ước mơ!
HAY  đâu tiền kiếp tràn bờ mưa Ngâu
DUYÊN tương tư khúc tình sầu
MỎNG  manh áo buổi qua cầu gió bay
CHỈ  còn đây chút tình hoài
  trăm năm đã tàn phai kiếp người
VẬY  rồi nhạt sắc thắm tươi
THÔI  nhờ men rượu cho rười rượi say.

2.
TƯỞNG  là tơ buộc cổ tay
RẰNG  thương rằng nhớ tháng ngày trông mong
ĐẸP  vầng trăng chiếu bên song
MỘNG ngân nga tiếng tơ lòng ngẩn ngơ
HOÀNG  hôn ở phía đợi chờ
HOA  đời ngan ngát vườn thơ ngạt ngào.

NÀO  ai biết chuyện ngày sau!
HAY  đâu tình đã bạc màu thời gian
DUYÊN tơ cũng lỡ cung đàn
MỎNG  tang cái thuở nồng nàn yêu xưa
CHỈ  còn lướt thướt cơn mưa
  buôn buốt lạnh hương thừa rớt rơi
VẬY  mà trăng lặn cuối trời
THÔI  đành tiễn biệt người vời vợi xa.

Tưởng rằng đẹp mộng hoàng hoa
Nào hay duyên mỏng chỉ là vậy thôi!


Ngô Chí Trung
   07-9-2019


Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2019

NGƯỜI VỀ BỖNG NHỚ



Ru tình theo dòng sông nhỏ
Nước xuôi về biển xa nguồn
Lòng hoài hướng về phương đó
Quê nhà trăm nhớ ngàn thương.

Một sớm nắng ngời trên lối
Gót hài uyển chuyển, em đi
Dịu dàng mùa thu đến vội
Gió reo trong lá thầm thì

Nhớ buổi đầu tiên bỡ ngỡ
Vòng tay bối rối ngập ngừng
Sáng nay người về bỗng nhớ
Bùi ngùi lệ nóng rưng rưng

Trời vẫn xanh cao lồng lộng
Gọi vào kỷ niệm mênh mông
Áo trắng hương xưa còn đọng
Hỏi người còn nhớ nhau không?

Thương sao những ngày tuổi nhỏ
Đếm thời gian trôi ngỡ ngàng
Kỷ niệm còn vương ngọn cỏ
Tiếc thời thơ dại miên man.

Cơn gió đầu thu lả lướt
Vờn trên suối tóc mượt mà
Đường xưa em về lẻ bước
Đi tìm ngày tháng phôi pha.

Ngô Chí Trung
  31-8-2019