Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Xin còn được bên nhau


Đêm xuân rồi cũng qua mau
Nụ hôn còn vị ngọt ngào môi em
Ánh trăng còn rớt bên thềm
Giọt sương đọng ngọn cỏ mềm trong veo.

Dòng đời nhẹ lướt trôi vèo
Chỉ đôi mắt liếc còn đeo đẳng tình
Nhớ thời thanh khiết nguyên trinh
Vầng trăng mười sáu soi hình ước ao.

Thế rồi vôi thắm trầu cau
Nợ ai? Ai nợ? Ai nào biết đâu!
Nợ duyên, duyên nợ bạc đầu
Ngày dài tuế nguyệt, đêm thâu sương ngàn.

Lều tranh đôi trái tim vàng
Nhuốm màu dâu bể đa đoan phận người
Hình hài phai nét xuân tươi
Nến tàn khô lệ khóc cười tử sinh.

Kiếp sau xin được là mình
Bên nhau ta vẫn chung tình, nghe em!


Ngô Chí Trung

  30-12-2017

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Chỉ là người dưng


Lời ca cất lên trong vắt
Âm thanh dìu dặt bỗng trầm
Tiếng đàn ngân vang réo rắt
Điệp khúc nhạc tình trăm năm.

Nha Mân mùa này lặng gió
Chiều pha chút lạnh dịu dàng
Ngồi bên nhau trong quán nhỏ
Giọt cà phê đắng chưa tan.

Ngày nào trao lời tình cuối
Từ em lăn lóc vào đời
Tôi nghe tim mình buốt nhói
Cuộc tình sóng giạt triều khơi.

Cà phê thơm hương cổ tích
Chập chờn cảm giác đê mê
Xoa lên vết đau da thịt
Xót câu đon đả hẹn thề.

Một lần tìm về nguồn cội
Còn thương kỷ niệm ngày xa
Hơn nửa đời người trôi nổi
Tóc xưa nhuốm màu sương pha.

Bên ly cà phê uống dở
Ánh mắt nhìn nhau ngập ngừng
Có còn chút gì để nhớ
Khi mình chỉ là người dưng.

Cùng soi lại dung nhan cũ
Thấy thời gian oằn trên lưng
Dẫu đời phong ba cuồng lũ
Người dưng xin chớ dửng dưng!

Một mai không còn gặp nữa
Đường trần mất dấu uyên ương
Gọi thầm tên nhau chan chứa
Người dưng còn nhớ còn thương.


Ngô Chí Trung
  02-12-2017
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)