(Nhớ một thời biên cương khói lửa, những
người con trai xếp bút nghiên lên đường ra mặt trận. Câu chuyện về chiến tranh
rồi sẽ qua đi. Chỉ có tình yêu tuổi trẻ mới chính là dòng chảy bất tận còn ở
lại với thời gian).
Tôi phải xa trường, xa lớp học
Thầy cô, bè bạn cũng chia phôi
Tinh khôi áo trắng thời hoa mộng…
với tuổi hồn nhiên xếp lại rồi.
Đã nghe súng giặc rền biên ải
Chẳng lẽ ngồi đây rượu với thơ!
Đã nghe sông núi căm hờn gọi
Lớp lớp hiên ngang tiến dưới cờ.
Nơi chốn tôi đi nghiệt ngã đường
Ngày em tiễn biệt mắt sầu vương
Ai biết lần sau còn gặp nữa…
hay là xa mãi bến sông thương!
Từ ấy xông pha vào trận mạc
Bom đạn chôn vùi bao ước mơ
Gió biên cương thổi hồn kiêu bạc
Nắng chiến trường thiêu phách xác xơ.
Tôi trở về đây ngày cuối hạ
Cô liêu bến cũ lạnh đôi bờ
Chỉ thấy rơi rơi từng chiếc lá
Trên dòng sông vắng gió lơ phơ.
Em cũng đi rồi, nơi rất xa
Trùng dương cách trở mấy quan hà
Phương này tôi với chiều hiu quạnh
Bên mái trường xưa gốc phượng già.
Tôi viết bài thơ mùa hạ cuối
Gởi một người xưa khuất nẻo sương
Ai hát khúc “Nỗi buồn hoa phượng”
Mỗi độ hè về thêm nhớ thương.
Chùm phượng trên cành bừng sắc đỏ
Mây trắng bên trời mây trắng bay
Tiếng ve réo rắt luồn trong gió
Bạn cũ thầy xưa chẳng thấy ai.
Ngô Chí Trung
23-4-2017