Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016

Dại khờ




Ngày xưa tuổi nhỏ ngây thơ
Cùng em lội ruộng theo bờ móc cua
Chia nhau về nấu canh chua
Món ăn dân dã quê mùa nhà nông.

Ngày em xõa tóc bềnh bồng
Tim ta loạn nhịp phập phồng ngẩn ngơ
Bồi hồi đan dệt ước mơ
Chỉ là… chợt nghĩ bâng quơ thôi mà…

Ngày em về phố thị xa
Hồn ta phơ phất theo tà áo bay
Em đi bước vắn bước dài
Đường quê thấp thoáng hình hài ngả nghiêng.

Em đi để lại ưu phiền
Tháng hun hút tháng năm biền biệt năm
Thế rồi bặt tích bặt tăm
Em từ độ ấy xa xăm một đời.

Nắng mưa vật đổi sao dời
Em xưa giờ đã quên thời ngày xưa
Biết bao nhiêu gọi là vừa?
Thuyền mơ bến mộng mà chưa sang bờ!

Còn em lúc tuổi ngây thơ
Mất em từ thuở dại khờ yêu em.


Ngô Chí Trung
Nha Mân 30-5-2016

(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Tìm dấu hạ xưa




Ủ thêm men nhớ nồng nàn
Hạ sang lặng lẽ mơ màng ai hay?
Gió lay lá rụng u hoài
Cây xơ xác nắng đợi ngày rơi mưa

Tôi về tìm dấu hạ xưa
Tiếng ve thổn thức tiễn đưa trên cành
Phượng hồng trong nắng vàng hanh
Bóng em mờ mịt mong manh hão huyền.

Tôi về tìm lại chút duyên
Đâu đây thoang thoảng hương nguyền phôi pha
Một khi tỉnh giấc mơ ngà
Biết rằng mình đã đi qua nỗi buồn.

Cũng đành như nước xa nguồn
Theo dòng xoáy giữa lạch luồng lao xao
Mai này có gặp lại nhau
Dáng xưa thôi đã úa nhàu tàn phai.

Ngô Chí Trung
27-5-2016
(Đã in trong tập thơ ƯƠM HOA, nhà xuất bản Hội Nhà Văn, tháng 4/2017)

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

Sợi tóc


1.
TÓC dài em xõa buông lơi
MAI sau dẫu nhuốm bụi đời rêu phong
SỢI nào chao lượn bềnh bồng
VẮN duyên rụng xuống giữa dòng tái tê.
SỢI nào đắm đuối cơn mê
DÀI bay phơ phất bên lề thời gian
LẤY tay vuốt tóc ngỡ ngàng
EM vin sợi rớt, sợi bàng hoàng rơi.
CHẲNG hay sợi kết sợi rời
ĐẶNG mê đặng tỉnh một thời xót xa
THƯƠNG làm sao giấc mơ ngà
HOÀI công dấn bước về qua cội nguồn
NGÀN sau mưa vẫn tràn tuôn
NĂM năm, tháng tháng còn buồn hay thôi.

2.
TÓC xưa giờ điểm sương rồi
MAI này có nhớ xa xôi một chiều
SỢI buồn lối cũ quạnh hiu
VẮN loe hoe sợi cô liêu hững hờ
SỢI mong nối với sợi chờ
DÀI thêm sợi bạc trắng phơ mộng sầu
LẤY gì ngăn cuộc bể dâu                                   
EM đem trả áo qua cầu gió bay
CHẲNG còn tóc xõa bờ vai
ĐẶNG đơn côi, mất men say nồng nàn
THƯƠNG mình một chút hương tan
HOÀI mong chi giấc mộng tàn chiêm bao
NGÀN xưa nối tiếp ngàn sau
NĂM tàn tháng lụn ngày mau hết ngày.     
Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy em chẳng đặng thương hoài ngàn năm.

Ngô Chí Trung
Nha Mân 21-5-2016

(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)