Thứ Năm, 19 tháng 11, 2020

ĐẾM LẠI TUỔI MÌNH

 

(Viết cho ngày sinh 19/11 của tôi)

 


Ba trăm sáu mươi lăm ngày

Mỗi năm là một vòng quay đề huề

Quanh đi rồi lẩn quẩn về

Dòng đời mải miết lê thê cõi người

Nhân gian sướng, khổ, khóc cười

Có ngày mười chín tháng mười một sinh.

 

Cảm ơn trời đất hữu tình

Giữa bao la đón thêm hình hài tôi

Dẫu là chỉ một lần thôi

Để cho tôi biết bồi hồi đắm say

Khi niềm mơ ước chưa phai

Thời gian là khoảng tháng ngày vẫn xanh.

 

Cảm ơn bè bạn đồng hành

Chia bùi sẻ ngọt vòng quanh nẻo đời

Chân trần nhập cuộc rong chơi

Khi chang chang nắng, lúc bời bời mưa

Hơi đâu suy tính thiếu thừa

Kiếp trăm năm cũng đủ vừa nhân sinh.

 

Đi qua một chặng hành trình

Tôi ngồi đếm lại tuổi mình.

Chiều vơi…!



Ngô Chí Trung

  19-11-2020

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2020

NẮNG VƯƠNG ÁO NGƯỜI

 “Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc

Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường”

(Tuổi mười ba – thơ Nguyên Sa)



Ngày xưa em mặc áo vàng

Tim tôi non trẻ rộn ràng nhịp reo

Bên đường hoa cúc vàng theo

Nắng vàng ươm, nắng trong veo mắt huyền.

 

Ngày em thay áo thanh thiên

Trời xanh, xanh thẳm một miền mông mênh

Em đi tóc lộng bồng bềnh

Nắng sân trường, nắng ngời lên tóc thề.

 

Hồn tôi ngây ngất đê mê

Gió sang mùa chở rét về buốt vai

Nắng vàng tươi, nắng chưa phai

Mùa thu rũ lá vèo bay phương mờ.

 

Bởi tôi nhút nhát khạo khờ

Dường như còn quá ngây thơ lừng khừng

Dường như em cũng ngập ngừng

Để thương màu áo dửng dưng ngỡ ngàng.

 

Khi mà một thoáng hương tan

Thì tôi lòng cuộn sóng giàn giụa mong

Khi mà cải đã trổ ngồng

Thì em cất bước theo chồng ly hương.

 

Sớm nay em mặc áo hường

Nắng quê nhà, nắng còn vương áo người.

 


Ngô Chí Trung

  06-11-2020

(ảnh minh họa sưu tầm)