Ta
muốn uống cạn nguồn trăng tháng Chạp,
Thấm
trong hồn cảm xúc cuối mùa đông.
Nhìn
sương giăng trắng xoá lạnh se lòng.
Thèm
giấc ngủ ấm nồng thời thơ dại.
Ta
muốn kéo thời gian quay ngược lại.
Không
bao giờ còn biết đến mùa xuân;
Để
vô tư hiện diện mãi trong ngần.
Tuổi
thơ ấu thiên thần lên tiếng hát.
Ta
muốn tắm nguồn suối mơ trong mát.
Hồn
phiêu diêu trong cõi mộng ngày xanh.
Chim
líu lo nhảy nhót rộn trên cành,
Hoa
khoe sắc gọi bướm về trang sức.
Ta
muốn máu chan hoà trong giọt mực,
Tuôn
trào lên trang giấy trắng thân yêu.
Tạo
vần thơ ca tụng nét diễm kiều,
Vùng
tuổi ngọc của một thời thân ái.
Ta
muốn ta mãi mãi là hiện tại,
Để
tương lai đừng đem đến ngỡ ngàng.
Và
mùa xuân hãy chầm chậm bước sang,
Cho
tuổi nhỏ còn mơ hoài tháng Chạp.
Ngô Chí Trung.
31-12-2013
31-12-2013
(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)
Thuở nhỏ tôi yêu tháng
Chạp, vì thời khắc cuối năm bao giờ cũng đầy ắp những nôn nao, rộn ràng như trẻ
con chờ Tết và tôi thích cái cảm giác nôn nao, rộn ràng chờ đợi ấy.