“Cái
thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên”
(Thế Lữ)
Phải
quên
Dặn lòng:
thôi thế thì thôi !
Hãy quên đi chuyện qua rồi… xa xưa.
Lẽ đời tắt
nắng tuôn mưa,
Bèo mây tan hợp sớm trưa cũng thường.
Xem như gặp gỡ qua đường,
Nhớ chi dĩ vãng để vương luỵ phiền.
Cớ sao lòng
vẫn chưa yên,
Còn ray rứt nỗi niềm riêng nhập nhằng.
Bóng người
xưa mãi băn khoăn,
Ngày quay quắt nhớ, đêm dằng dặc mong.
Tiếc gì con
sáo sang sông,
Ưu tư xếp lại dặn lòng đành quên.
Chút tình
khờ dại mông mênh.
Trôi vào ký ức bồng bềnh mù khơi.
Chân đi quá
nửa cuộc đời,
Vẫn lưu luyến nhớ đầy vơi buổi đầu.
Trời còn
tháng bảy mưa ngâu,
Cảm thương thân quạ về đâu… bồi hồi.
Ừ thì… thôi
thế đành thôi !
Phải quên đi ! Chuyện xưa rồi ! Phải quên.
Ngô Chí Trung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét