Thôi đừng lo chuyện viển vông !
Dừng chân, vứt gánh tang bồng vướng vai.
Mải mê
phiêu lãng dặm dài,
Ngọt bùi đã trải, đắng cay đã từng…
Thế nhân
say tỉnh vô chừng,
Ta như mây trắng dửng dưng phiêu bồng.
Về nhà thôi
! Chớ lông nhông !
Vợ ta vất vả hết lòng vì ta.
Một đời
cơm hẩm tương cà.
Ruộng gần nắng dãi, đồng xa mưa dầm.
Đảm đang
trọn kiếp lụi lầm,
Áo nâu ướp đẫm hương thầm… mồ hôi.
Về đi !
Chồng vợ có đôi.
Vun phân bón lúa cho chồi thêm xanh.
Khơi trong
dòng nước mát lành,
Tưới đồng ruộng cạn chảy thành câu thơ.
Nhịp cầu
nối lại đôi bờ.
Võng đưa ru điệu ầu ơ… mượt mà.
Ta về tắm lại ao nhà,
Đục trong thì cũng ruột rà quê hương.
Ngô
Chí Trung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét