Sông quê nước chảy đôi bờ
Để anh chín dại mười khờ thương em…
Để anh chín dại mười khờ thương em…
(ca
dao)
Bến sông xưa
Ngược
xuôi lữ khách lạc miền xa,
Khói
sương che khuất nẻo quê nhà.
Xứ
lạ từng chiều hiu hắt bóng,
Quán
trọ bao đêm ánh nguyệt tà.
Trở
lại quê xưa ấm nắng hồng;
Trăm
tình tiếp nối một dòng sông.
Nước
mơn man quyện bờ lau lách,
Kỷ
niệm về theo rộn rã lòng.
Mấy
độ xa quê sầu cách biệt;
Nay
về tắm lại bến sông xưa.
Lòng
ta sống lại thời thơ ấu;
Nước
mát phù sa rợp bóng dừa.
Gió
thoảng triều lên chảy nhẹ nhàng,
Hồn
như mở lối rộng thênh thang.
Trời
xanh mây trắng soi gương nước,
Quê
cũ mến thương, đẹp xóm làng.
Bỏ
lúc bôn ba đời phiêu giạt;
Bon
chen bầm dập tấm thân đơn.
Nước
trong gột rửa niềm cay đắng,
Xoá
sạch gian nan lẫn tủi hờn.
Ta
trở về đây, em ở đâu ?
Liu
riu nước chảy dưới chân cầu,
Đã
vắng người xưa thời tóc bím.
Chỉ
còn bến cũ nước sông sâu !
Ngô Chí Trung.
Có bến sông buồn – khi
cách trở tình riêng! Có bến sông vui – khi chờ mẹ đi chợ về. Rồi cũng có bến
sông gần, có bến sông xa… Mỗi bến sông dường như có tâm trạng riêng, có nỗi
niềm riêng, có uẩn khúc riêng và có số phận riêng của nó…
Nhưng dù thế nào đi nữa,
bến sông quê luôn cho ta tìm thấy sự dịu mát, trong lành, yên ả. Bởi dòng sông
vẫn chảy, vẫn chứa đầy những kỷ niệm đẹp của mỗi người sinh ra và lớn lên bên
cạnh dòng sông quê gần gũi, yêu thương và gắn bó…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét