(TIỂU PHẨM VUI)
- Anh báo cho chú biết tin này: kể từ
hôm nay anh sẽ khai sáng một trường phái thơ đặc biệt mới.
- Thì phong trào thơ mới trước đây đã
có người thực hiện rồi. Ngoài thể thơ truyền thống ra, thiên hạ người ta đã làm
thơ tự do, thơ cách tân, rồi còn gọi cái gì là thơ hiện đại, thơ hậu hiện đại
loạn cả lên. Mà anh định làm thể loại thơ gì vậy?
- Mình phải làm khác mọi người.
Trường phái thơ của anh gọi là “thơ siêu hiện thực”.
-
Theo em, thơ dẫu là thơ tự do, tuy không ràng buộc niêm luật nhưng phải
có vần điệu thì mới là thơ. Đàng này thiên hạ làm thơ kiểu gì như là văn xuôi rồi ngắt câu xuống dòng tùy tiện, ý tứ thì lủng củng tối
nghĩa, khó hiểu. Em không hợp khẩu vị với loại thơ này. Đọc chán lắm!
- Chú chẳng hiểu gì là thi ca ráo
trọi! Nếu làm thơ theo kiểu truyền thống dễ hiểu thì tầm thường quá. Những nhà
thơ lớn – sở dĩ gọi họ là nhà thơ lớn – là vì họ biết cách làm cho điều hết sức
dễ hiểu thành ra những cái lắt léo khó hiểu. Những cái cụ thể thì họ viết thành
trừu tượng kiểu như đánh đố vậy. Sự khác nhau giữa nhà thơ bình thường và nhà
thơ lớn, bác học là ở chỗ đó.
- Anh nói làm em hơi bị tò mò. Cho hỏi
câu này: vừa nãy anh bảo cái gì là cụ thể, rồi lại trừu tượng, nghĩa là sao?
- Chú còn dốt lắm! Anh nói gọn như vầy: chẳng
hạn như cơ thể người ta có cái rốn, nếu nói “cái rốn” thì đó là cụ thể, nghe nó tầm
thường quá, nó phàm tục lắm. Ta phải gọi… ví dụ như là “sẹo độc lập” thì đó là
cách nói trừu tượng; nghe cho nó hoành tráng.
- Thôi thôi! Nghe anh nói mà em ớn
tới cổ rồi. Em là người bình dân, anh cứ làm thơ bình thường như trước để đông
đảo người bình dân bọn em đọc là vui rồi. Thì cứ như cụ Nguyễn Du viết Truyện
Kiều bằng thể thơ lục bát - còn được xưng tụng là quốc thi - mà người đời đã
tôn cụ là bậc đại thi hào. Thơ cụ nhiều người đọc qua bao thế hệ mà vẫn còn thích đọc, mua vui cũng
được một vài trống canh như cụ từng viết vậy.
- Nói chuyện với chú chán quá! Chú
còn cổ lỗ sĩ lắm! Mẫu tự quốc ngữ chỉ có 29 chữ cái. Cứ làm thơ lối truyền
thống, gieo vần bằng bằng trắc trắc, có bao nhiêu từ dùng đi dùng lại người này
trùng lặp với người kia. Không khéo người ta cho là đạo thơ. Hơn nữa, thơ mà ai
cũng xúm xít tranh nhau đọc, ai đọc cũng đều biết rõ nội dung thì còn quái gì
là giá trị của thơ nữa. Chú chẳng biết là loại thơ “siêu hiện thực” người ta càng
viết bí hiểm, càng khó hiểu, không cần rộng rãi người đọc thì đó mới là thơ bác
học, uy tín của tác giả mới tăng lên. Thậm chí loại thơ ấy chỉ để những người
đồng hội đồng thuyền đọc với nhau rồi trao giải thưởng này nọ; làm thơ như vậy
mới là đẳng cấp. Thôi, chú về mà đọc loại thơ “mua vui cũng được một vài trống
canh” truyền thống kia đi! Anh khai trương trường phái thơ “siêu hiện thực”
đây. Hãy đợi đấy!
Ngô Chí Trung
01-7-2019