Thứ Tư, 31 tháng 7, 2019

LỠ DẠI



Ngày xưa ngờ nghệch làm thơ
Em đòi tặng để rồi hơ hớ cười
Biết là thơ chẳng nuôi người
Đam mê trót lỡ nên rười rượi thương.

Biết là  thế sự vô thường
Vịn câu thơ để còn vương vấn đời
Nghiêng tình xuống đáy ly vơi
Rót tràn kỷ niệm một thời xa xôi.

Biết là tình bạc như vôi
Cũng đành cau héo trầu ôi lỡ làng
Lối xưa rũ cánh hoa vàng
Thềm xưa bụi phủ đã hoang vắng chiều.

Dấu hài cỏ mọc xanh rêu
Yêu em ta lỡ dại liều kinh niên
Em ơi, thời buổi kim tiền!
Thơ đâu cám dỗ được triền môi em.

Mảnh tình nhuốm bụi lấm lem
Bởi ta dại dột lỡ đem trao bừa
Thưa em! Ta của bây giờ
Chuyện xưa xa lắc cũng lờ mờ phai.


Ngô Chí Trung
  31-7-2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét