Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

Ơn em tứ đức tam tòng


Số tôi nặng nợ phong trần
Đi nôn nả vướng, về lần khân mang
Đua đòi bán khó mua sang
Chợ đời quăng quật cũng gian nan nhiều.

Đã từng bán ghét mua yêu
Bị em cột sợi chỉ điều ngang hông
Thân tôi – thuyền đậu bến sông
Hồn tôi – cơn gió bềnh bồng xa xôi.

Bềnh bồng nổi bềnh bồng trôi
Bềnh bồng từ thuở chưa thôi bềnh bồng
Ơn em tứ đức tam tòng
Để cho tôi được đàn ông trong nhà.

Em đừng lộng lẫy kiêu sa
Mặc thiên hạ vẫn như là nhân gian
Chỉ xin em chút điệu đàng
Để tôi còn biết em đang… đàn bà.


Ngô Chí Trung

  30-10-2017

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

Gởi tiền duyên xưa



Em ngồi nhặt nắng bên sông
Áo căng vòng ngực gió lồng tóc bay
Lặng nhìn chiếc lá thu phai
Chiều nghiêng bóng xế còn ai để chờ.

Tìm trang lưu bút cũ mờ
Hoa khô rã cánh xác xơ mộng buồn
Lững lờ con nước trôi suôn
Bến sông hiu hắt gió luồn lau thưa.

Em còn ngồi đợi cơn mưa
Đã nghe gió bấc cũng vừa buốt da
Xuân xanh nhạt ánh chiều tà
Lỡ thì tiếc một kiếp hoa úa nhàu.

Mưa thu hay giọt lệ trào
Mơ gian bếp ấm tỏa vào vô biên
Ru em giấc mộng ngoan hiền
Nhặt chiều thu muộn gởi tiền duyên xưa.

Ngô Chí Trung

  28-10-2017

Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

Yêu


Chẳng riêng hai mươi tháng mười
Ngày nào tôi cũng vui cười thương yêu
Yêu bà yêu cô, yêu nhiều…
Rằng tôi chỉ biết nói yêu mấy lời
Yêu em yêu chị, yêu đời…
Rằng tôi chỉ có mấy lời nói yêu
Mai về với cõi tịch liêu
Rằng tôi gởi lại tình yêu nồng nàn.


Ngô Chí Trung

 20-10-2017

Men tình


Thế rồi em cũng đã xa
Nha Mân quanh quẩn còn ta một mình
Em đi muôn dặm trường đình
Lối xưa còn đọng bóng hình thân thương.

Ta về nắng ngả cuối đường
Hợp tan thì vẫn chuyện thường xưa nay
Có ai trong thế gian này…
Đắng cay cũng vẫn đắm say men tình?

Em đi trời đất lặng thinh
Ta về sám hối tội tình riêng ta
Nếu ai cũng chán đàn bà
Ta nguyền gọt tóc ly gia vô chùa.


Ngô Chí Trung
 10-10-2017
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn - tháng 12/2018)

Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

Chào em dạo bước vườn thơ


Chào em dạo bước vườn thơ
Gót sen lay ánh trăng mờ lung linh
Lao xao cành lá trở mình
Nghe hoa thỏ thẻ lời tình tự trao.

Vườn thơ để ngỏ em vào
Cho men cảm xúc dâng trào chân mây
Suối thơ cuồn cuộn căng đầy
Hồn thơ rạo rực canh chầy ngây say.

Có em trăng sáng tợ ngày
Thấy đôi chim hạc xa bay cuối vườn
Kỳ hoa dị thảo ngát hương
Thơ và em kết mộng thường nhân gian.

Em còn lộng lẫy dung nhan
Chỉ e phế tích hoang tàn thơ tôi
Kiệu hoa đón rước em ngồi
Về vườn thơ ngự trên ngôi diễm tình.


Ngô Chí Trung
  01-10-2017