Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

Có một gã khờ



Hôm qua có một gã khờ
Túi thơ bầu rượu lơ ngơ bên lề
Hàng tre xanh mát đường quê
Dưới chân sỏi đá gọi về nẻo xưa.
                                              
Bài thơ viết mãi cũng thừa
Người thơ năm ấy cũng thưa thớt lòng
Ngập ngừng lối cũ rêu phong
Gã đem thơ thả theo dòng nước trôi.

Người xưa đã khác xưa rồi
Chỉ còn một gã khờ thôi là khờ
Em giờ chẳng thích đọc thơ
Gã khờ thất thểu vật vờ bước đi.

Xót thơ với thẩn làm gì!
Em sang bến lạ trước khi chiều tàn
Chim chiều về tổ ríu ran
Đâu đây thoảng chút nồng nàn hương quen.

Sương chiều mờ nhạt buông rèm
Hoàng hôn bảng lảng nhá nhem cánh đồng
Gã khờ đắm đuối bên sông
Tay vừa nâng chén rượu nồng đã say.

Thơm tho cũng thể hoa nhài
Dã quỳ, cúc dại cũng loài kiếp hoa
Nghiệp tằm thì phải nhả tơ
Gã khờ kia vẫn làm thơ bên đời.


Ngô Chí Trung

   30-9-2017

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

Hoài niệm mùa thu


Cúc nở vàng tươi đón tiết thu
Sắc hoa e ấp sớm sương mù
Nào hay thu đến, tôi đâu biết
Chỉ biết em còn bước viễn du.
                                    
Có một miền thương em bỏ lại
Hạ hồng phượng đỏ ước mơ xanh
Trường xưa lớp cũ loang chiều tím
Em vẫn mơ say mộng viễn hành.

Áo học trò thôi phơ phất bay
Để gió lùa trăng lấp bóng ngày
Đèn khuya lối nhỏ vàng hiu quạnh
Còn một mình tôi đợi nắng mai.

Em có bao giờ thương kỷ niệm
Một thời áo trắng nhớ mênh mông
Nghe trống trường vang giờ tan học
Ngỡ mùa thu xát muối vào lòng.

Em không còn đi trên lối xưa
Sông buồn trầm mặc dáng thu mơ      
Thu vừa rụng xuống hoàng hôn vắng
Lẳng lặng chiều thu lạnh bến bờ.

Nơi đây quạnh quẽ khung trời cũ
Đò xưa xa khuất bến sông đời
Cầu mới nối liền hai bến mộng
Mà em biền biệt cách đôi nơi.

Nhớ nhau em chớ tuôn dòng lệ
Để mặc hoa lòng tan tác rơi
Vẫn biết trăm năm trò dâu bể
Như lá thu kia rụng cuối trời.


Ngô Chí Trung
  20-9-2017

Một chiều, tôi choáng ngợp bởi sắc áo nữ sinh trung học. Như đàn bướm trắng sáng bừng trên đường chiều nhạt nắng. Tôi ngẩn nhìn, bồi hồi nhớ lại một thời xa.
Ngày ấy, màu áo ấy, tôi yêu, tôi say... Dường như trên cuộc đời này, em sinh ra là để mong manh, và em mong manh là để cho tôi say, tôi yêu…
Ai đó nói rằng: khi hồi tưởng về quá khứ, mọi thứ thường lung linh, hư ảo và đẹp! Vậy là chiều nay nhìn áo dài trắng nữ sinh tha thướt, tôi bồi hồi, hoài niệm mùa thu…

Em đã đi, đi thật rồi. Và mùa thu kia cũng xa rồi. Tất cả đã trở thành quá khứ, nhưng, tôi vẫn nhớ, bởi vì, tôi chưa bao giờ quên em, cho dù tôi đã cố quên đi hình bóng cũ.

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

Kiếp này cuối đất cùng trời có nhau


Hẹn nhau từ kỷ băng hà
Lạc nhau mấy độ hằng sa luân hồi
Tìm nhau bèo giạt hoa trôi
Bao phen đá lở cát bồi trầm luân.
                                             
Thương em lăn lóc bụi trần
Từ muôn kiếp trước hóa thân ta về
Vẳng lời tình tự đam mê
Nương theo cõi mộng mị lê la tìm.

Đi tìm một nửa trái tim
Mãi còn trôi giạt nổi chìm nơi đâu
Trời xuân xanh thẳm trên đầu
Trong tiềm thức trắng mây sầu mênh mông.

Đi qua mùa hạ hương nồng
Thấy chùm phượng đỏ máu hồng tim ta
Mơ hồ tiếng nhạc ngân nga
Dung nhan em vẫn mù xa dặm ngàn.

Mùa thu hoa cúc còn vàng
Đã nghe cánh hạc vọng càn khôn xưa
Ta đi hết nắng rồi mưa
Vòng quay nhật nguyệt cũng vừa tàn đông.

Một hôm lớ ngớ trên đồng
Em cơn nắng hạn, ta dông mưa rào
Đôi tim hòa giọt xuân trào
Cho mai vàng nụ, cho đào đỏ hoa.

Dây uyên ương buộc một nhà
Thành chim liền cánh bay qua cuộc đời.
Nhân duyên tiền định em ơi
Kiếp này cuối đất cùng trời có nhau.     


Ngô Chí Trung

    16-9-2017

Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2017

Phiêu bồng


Người đi qua buổi xuân xanh
Chiều nghiêng bóng xế độc hành ngùi trông
Rồi như chiếc lá phiêu bồng
Một lần biền biệt đi không trở về.

Ngô Chí Trung

  08-9-2017

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

Nếu mai em về



Mai em về thăm quê hương
Uống ly mía ngọt vị đường Nha Mân
Lắng trong tà áo trắng ngần
Còn thơm da thịt tình nhân thuở nào.

Em về sóng sánh ca dao
Bắc cầu lục bát đón chào em qua
Gió trong Giồng Nổi gió ra
Gió từ Tân Hựu – Ngả Ba gió về.

Mát lòng ngọn gió sông quê
Mơn man da diết lời thề hẹn xưa
Dẫu cau trầu thắm chưa vừa
Dáng hoa phai nhạt sau mưa bão đời.

Em về ru khúc à ơi
Dòng sông vẫn mát xanh ngời bến thương
Người xa còn vọng cố hương
Tôi còn đứng phía cuối đường đợi em.


Ngô Chí Trung

   05-9-2017
(Đã in trong tập thơ HƯƠNG YÊU, nhà xuất bản Hội Nhà Văn tháng 12/2018)

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

Tình bậu muốn thôi


Thì thôi em bước ra đi
Xem như ai chẳng biết gì với ai
Cầm bằng tình nhạt duyên phai
Mơ đêm đã hết mộng ngày cũng tan.

Em đi khuất dấu bụi ngàn
Ta về khuấy động xua tan giọt sầu
Trời buồn tuôn lạnh mưa ngâu
Mây giăng trắng núi bạc đầu còn thương.

Em đi mờ mịt cuối đường
Để lòng thanh thản đừng vương vấn nhiều
Mình ta lặng lẽ trong chiều
Thềm hoang hiên lạnh hồn xiêu phách buồn.

Thì thôi em bước đi luôn
Nghĩa nhân mỏng tợ cánh chuồn rớt rơi
Em đi vỡ một khoảng trời
Ta đem sợi nhớ buộc lời thương trôi.

“Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu đi”.


Ngô Chí Trung

   02-9-2017