Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

Hoài niệm mùa thu


Cúc nở vàng tươi đón tiết thu
Sắc hoa e ấp sớm sương mù
Nào hay thu đến, tôi đâu biết
Chỉ biết em còn bước viễn du.
                                    
Có một miền thương em bỏ lại
Hạ hồng phượng đỏ ước mơ xanh
Trường xưa lớp cũ loang chiều tím
Em vẫn mơ say mộng viễn hành.

Áo học trò thôi phơ phất bay
Để gió lùa trăng lấp bóng ngày
Đèn khuya lối nhỏ vàng hiu quạnh
Còn một mình tôi đợi nắng mai.

Em có bao giờ thương kỷ niệm
Một thời áo trắng nhớ mênh mông
Nghe trống trường vang giờ tan học
Ngỡ mùa thu xát muối vào lòng.

Em không còn đi trên lối xưa
Sông buồn trầm mặc dáng thu mơ      
Thu vừa rụng xuống hoàng hôn vắng
Lẳng lặng chiều thu lạnh bến bờ.

Nơi đây quạnh quẽ khung trời cũ
Đò xưa xa khuất bến sông đời
Cầu mới nối liền hai bến mộng
Mà em biền biệt cách đôi nơi.

Nhớ nhau em chớ tuôn dòng lệ
Để mặc hoa lòng tan tác rơi
Vẫn biết trăm năm trò dâu bể
Như lá thu kia rụng cuối trời.


Ngô Chí Trung
  20-9-2017

Một chiều, tôi choáng ngợp bởi sắc áo nữ sinh trung học. Như đàn bướm trắng sáng bừng trên đường chiều nhạt nắng. Tôi ngẩn nhìn, bồi hồi nhớ lại một thời xa.
Ngày ấy, màu áo ấy, tôi yêu, tôi say... Dường như trên cuộc đời này, em sinh ra là để mong manh, và em mong manh là để cho tôi say, tôi yêu…
Ai đó nói rằng: khi hồi tưởng về quá khứ, mọi thứ thường lung linh, hư ảo và đẹp! Vậy là chiều nay nhìn áo dài trắng nữ sinh tha thướt, tôi bồi hồi, hoài niệm mùa thu…

Em đã đi, đi thật rồi. Và mùa thu kia cũng xa rồi. Tất cả đã trở thành quá khứ, nhưng, tôi vẫn nhớ, bởi vì, tôi chưa bao giờ quên em, cho dù tôi đã cố quên đi hình bóng cũ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét