Trời lao đao, đất nghiêng nghiêng.
Hồn lâng lâng, vía đảo điên lờ đờ.
Một bầu
nhật nguyệt lơ ngơ.
Ta đem trút cạn mềm bờ môi say.
Ừ thì đất
cứ lăn quay.
Để cho đời cứ hết ngày lại đêm.
Để em chân
cứng đá mềm.
Để ta – giọt nhớ bên thềm bơ vơ.
Tỉnh say
chếnh choáng vật vờ.
Phòng đơn côi, gió phất phơ mảnh rèm.
Chân trời
góc biển tìm em.
Dẫu đầu bạc, mắt nhá nhem vẫn tìm.
Dẫu rằng
tăm cá, bóng chim.
Dẫu rằng đáy biển trăng chìm sao rơi.
*
Ly đầy hãy
uống cho vơi.
Ai khen chê, mặc kệ đời ! Ta say…