Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Tình say



     
      Trời lao đao, đất nghiêng nghiêng.
Hồn lâng lâng, vía đảo điên lờ đờ.
      Một bầu nhật nguyệt lơ ngơ.
Ta đem trút cạn mềm bờ môi say.
      Ừ thì đất cứ lăn quay.                  
Để cho đời cứ hết ngày lại đêm.
      Để em chân cứng đá mềm.
Để ta – giọt nhớ bên thềm bơ vơ.
       Tỉnh say chếnh choáng vật vờ.
Phòng đơn côi, gió phất phơ mảnh rèm.
       Chân trời góc biển tìm em.
Dẫu đầu bạc, mắt nhá nhem vẫn tìm.
      Dẫu rằng tăm cá, bóng chim.
Dẫu rằng đáy biển trăng chìm sao rơi.
                              
                            *
      Ly đầy hãy uống cho vơi.
Ai khen chê, mặc kệ đời ! Ta say…

 


Ngô Chí Trung


Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

Cuối đầu lạy mẹ




                           
                               (Kính tặng những mẹ Việt Nam anh hùng)

Hồn nương theo bóng quân kỳ.
Hoàng hôn nhập nhoạng con đi về trần.
Khói nhang hư ảo phù vân.
Âm dương đôi nẻo như gần mà xa.
Hồn con trở lại thăm nhà.
Xót xa chiếc bóng mẹ già liêu xiêu.
Quạnh hiu nắng sớm mưa chiều.
Phơ phơ tóc bạc trắng phiêu mái đầu.
Con còn nợ mẹ nàng dâu.
Nợ công dưỡng dục ơn sâu chưa tròn.
Trinh nguyên một tấm lòng son.
Nằm vào lòng đất vẫn còn con trai.
Thương mẹ tháng rộng năm dài,
âm thầm ôm nỗi buồn lay lắt buồn.
Trời còn chớp bể mưa nguồn,
mẹ còn mắt lệ sầu tuôn mỏi mòn.
Thân con đền nợ nước non.
Hình hài dẫu nát vẫn còn tinh anh.
Cảm ơn mẹ đã sinh thành.
Lá vàng sớm khóc lá xanh rụng rồi !

Bình minh le lói chân trời.
Cúi đầu lạy mẹ con rời trần gian.



Ngô Chí Trung.

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Tình cờ gặp lại người xưa




Tình cờ gặp lại người xưa.
Oi nồng cái nắng ban trưa đợi phà.
Em còn nguyên dáng kiêu sa.
Vẫn đôi mắt hút hồn ta thuở nào.
Tần ngần cứ ngỡ chiêm bao.
Tình xưa cứ ngỡ đi vào lãng quên.
Lặng nhìn sông nước mông mênh.
Lời thề năm cũ dập dềnh sóng xô.
Tìm trong kỷ niệm mơ hồ.
Thấy lăn tăn sóng nhấp nhô mạn phà.
Hôm qua là của ngày xa.
Thì ta hãy gọi nhau là cố nhân.
Em giờ đài các thanh tân.
Còn ta gió bụi phong trần ngược xuôi.
Em cho ta những ngậm ngùi.
Với bao cay đắng dập vùi biển dâu.
Em đùa ta mối tình đầu.
Em ru ta khúc tình sầu lao đao.
Hồn ta – manh giấy trắng phau.
Em đem nhuộm đến tím màu vấn vương.

*
Mà thôi ! Chuyện cũng đời thường.
Đã không duyên phận, ai đường nấy đi.

Vô tình ta gặp lại nhau trong dòng đời tất bật...Vẫn ánh mắt đó,vẫn vóc dáng đó làm sao ta quên được...Buốt cõi lòng nhìn theo dáng người đi...

Ngô Chí Trung