Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Nhớ hoài ánh mắt

                                                        


Anh nhớ hoài ánh mắt.
Chiều thu nào xa xưa.
Trong quán nghèo hiu hắt.
Cùng ghé vào trú mưa.

Đôi mắt ngời lấp lánh`.
Như nước hồ trong xanh.
Gió vô tình đỏng đảnh.
Nhấn chìm thuyền hồn anh.

Quen nhau mùa thu ấy.
Cơn mưa chiều giăng tơ.
Trái tim anh vướng bẫy.
Để một đời ngẩn ngơ.

Tháng ngày trôi qua mau.
Anh tha phương vô tận.
Kiếp phong trần lận đận.
Khiến hai người lạc nhau.

  Bên bến đời phù hoa.
Giữa nhân gian vời vợi.
Lòng anh hằng mong đợi.
Dẫu rằng em đã xa.

Anh nhớ hoài ánh mắt.
Một chiều thu tiễn đưa.
Bóng hoàng hôn tím ngắt
Lá vàng rơi theo mưa.

Ngô Chí Trung



Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Chút kỷ niệm buồn

                                                                              



Em đi mùa hạ thở dài.
Bỏ tà áo trắng tàn phai một thời.
Có người thương nhớ chưa vơi.
Có người tiếc nuối khoảng trời yêu thương.

Em đi bỏ lại mái trường.
Ai cay cay mắt, ai vương vương lòng.
Tóc xưa thôi hết bềnh bồng.
Con ve thôi hát, phượng hồng tàn hoa.

Em đi mưa trắng nhạt nhoà
Giọt vào buốt dạ, giọt ra lạnh lòng.
Giọt buồn lắng giữa thinh không.
Giọt thương nức nở, giọt mong ngậm ngùi.

Em đi bỏ tháng ngày vui.
Bỏ trang lưu bút dập vùi ngày xanh.
Duyên mong manh. Tình tan nhanh.
Ví như bọt nước ven gành đong đưa.

Tôi về níu lại hương xưa.
Chờ cơn chớp bể hẹn mưa về nguồn.
Bây giờ sấm động mưa tuôn.
Chỉ còn chút kỷ niệm buồn ngày xa.




Ngô Chí Trung

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Mời rượu bạn thơ

                                                                                
                                                                       

Mời em nâng cốc rượu đầy.
Người xa với kẻ lạ nầy làm quen.
Nghĩa tình nồng đượm trong men.
Bạn thơ nào kể sang hèn thế nhân.
Mời em ly rượu phong trần.
Sơ giao mặc khách tao nhân tương phùng.
Mắt tìm vần điệu riêng chung.
Ngỡ ngàng môi gọi, ngại ngùng lời buông.
Uống cho thi hứng trào tuôn.
Cho vui lắng lại, cho buồn thoảng qua.
Mời em ly rượu giao hòa.
Gặp nhau đây uống cho ngà ngà say.
Trăm năm một cõi trần ai.
Nợ cơm áo gánh oằn vai nhọc nhằn.
Nợ đời tình nghĩa bủa giăng.
Nửa nôn nao dạ nửa băn khoăn lòng.
Hồn thơ một mảnh phiêu bồng.
Một thân ngơ ngác trong vòng trầm luân.
Xuân đi, xuân đến… vẫn xuân.
Đời người chìm nổi gian truân… vẫn người.
Đã từng góp mặt giữa đời.
Một lần xin được khóc cười với thơ.
Gieo câu lục bát vu vơ…
Mặc ai chê trách, hững hờ, ghét thương…
Cũng rồi nhạt sắc phai hương.
Trăm năm một cuộc vô thường… vậy thôi!

 

Ngô Chí Trung

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Sắc hạ tàn phai




Tôi về sắc hạ tàn phai.
Đong đưa cánh phượng lắt lay bóng chiều.
Nắng vàng lối vắng đìu hiu.
Đàn ve thả giọng phiêu diêu cuối mùa.
Vị đời những chát cùng chua.
Tóc xanh mấy độ gió lùa sương pha.
Vươn vai rũ bụi quan hà.
Tình như mây khói nhạt nhoà cơn mê.
Vẫn màu súng tím ao quê.
Mà người đi… để lời thề gió đưa.
Đất cằn chờ một cơn mưa.
Con chim sáo bỏ vườn xưa bay rồi.
Tôi về với bóng và tôi.
Với mong nhớ, với bồi hồi ngẩn ngơ.
Hỏi lòng rằng thực hay mơ ?
Em hun hút vắng, tôi mờ mịt xa.
Phím đàn lỗi nhịp giao hoà.
Nghêu ngao giữa buổi chiều tà ngu ngơ.
Người xưa… Ngày ấy… Bây giờ...!
Tôi nông nổi nhớ, em hờ hững quên.
Tình tôi huyễn mộng lênh đênh.
Theo vầng mây trắng bồng bềnh…và trôi.



                                                                       Ngô Chí Trung
Đã in trong tập thơ "ƯƠM HOA". Nhà xuất ba Hội Nhà Văn - 2017

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

Chiều qua sông



Xuống thuyền chiến sĩ sang sông.
Ba lô, súng trận với lòng thương quê.
Ra đi vẹn một lời thề.
Chưa tan hết giặc chưa về quê hương.
Bờ xa lau lách nhoà sương.
Thuyền xuôi êm, nước lồng gương lặng lờ.
Chiều hôm vài giọt sao mờ.
Rơi trên mặt sóng vật vờ lung linh.
Lơ thơ hoa tím lục bình.
Cánh cò chấp chới rung rinh cuối trời.
Bóng chiều bảng lảng buông rơi.
Sang bờ là đã xa vời bến thương.

Qua sông người lính lên đường.
Vẳng xa tiếng súng biên cương vọng về.


                                                    Ngô Chí Trung.