Người
đi để lại một mùa đông.
Héo
hắt cành lan, úa khóm hồng.
Gió
se sắt lạnh, trời thưa nắng.
Cây
đứng ơ hờ như nhớ mong.
Người
đã đi về nơi rất xa.
Đìu
hiu ngõ vắng ánh dương tà.
Mờ
trong sương khói chiều man mác.
Lặng
ngắt hoàng hôn phủ nhạt nhoà.
Từ
đấy đôi đường cách biệt nhau.
Tâm
tư cuồn cuộn sóng ba đào.
Còn
đây một nửa đời băng giá.
Một
nửa cuộc đời vương xót đau.
Mây
xám trên cao cũng gợi sầu.
Bềnh
bồng theo gió giạt về đâu.
Thời
gian thấm thoát trôi đi mãi.
Như
nước miên man chảy dưới cầu.
Trải
mấy mùa đông một kiếp đời.
Mong
gì tái ngộ cố nhân ơi !
Luyến lưu chẳng kéo người xưa lại. (*)
Để
kẻ chân mây, kẻ cuối trời.
Ai
nhặt dùm tôi chút nắng hồng.
Sưởi
hồn ấm áp lúc vào đông.
Đốt
lò hương cũ chôn thương nhớ.
Quên
cuộc tình xưa mộng viển vông.
Ngô Chí Trung.
(*) Mượn lời
thơ trong bài “Ru giấc mùa đông” – tác giả:Cạn Nguồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét