Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Xôn xao mùa hạ


  • ảnh Internet

                                                      (Thay lời tâm sự)
        
       Từng cánh phượng ngập ngừng rơi lả tả xoáy tròn theo cơn gió nồng đưa tháng ngày vào hạ. Giọng ve sầu réo rắt rủ rê mùa hè đến. Vòm trời xanh ngát điểm lơ thơ vài áng mây trắng phiêu du… Ngần ấy thứ báo hiệu cho mọi người biết thêm một lần mùa hè lại trở về.

       Hè về!... Dư âm hai tiếng ngắn ngủi nhưng đã khơi nguồn sống lại trong lòng tôi một dĩ vãng xa xưa. Mỗi lần hạ đến là mỗi lần hồn tôi lang thang bước về vùng trời kỷ niệm. Nơi đó vẫn còn  ấp ủ những ước mơ đẹp tuyệt vời của thời niên thiếu, và cũng chính nơi đó đã cho tôi không biết bao nhiêu kỷ niệm xót xa nhạt nhoà nước mắt. Cuộc đời tôi gắn liền với hạ - hay nói khác hơn – những biến cố, những thay đổi, những xáo trộn trong đời đều tuần tự đem đến cho tôi theo mỗi độ hè về.

      Mùa hạ ngày xưa trở về trên mắt môi học trò xanh màu mơ ước. Những hàng phượng bắt đầu nở hoa màu hồng yêu thương tuyệt vời. Nắng đậm đà thêm hương trong buổi trưa đến trường bằng dáng áo trắng học trò thấp thoáng, bằng những bước chân vụng dại. Hương vị mùa xuân còn vang vọng chút dư âm ngọt ngào thơm ngát, ru mơ trên quãng đường đến trường trải đầy phượng hồng yêu dấu.

       Mùa hạ nhắc nhở đến một lần giả từ trường yêu bạn mến, thêm vào đời một ý nghĩa khác, giả từ thành phố thân yêu có ghi những bước chân quen. Bước chân học trò rời xa ngôi trường ngày cũ, ước mơ một lần làm thân chim hải hồ tung bay đến khung trời xa lạ để thấy mình lớn hơn trong tâm tưởng, để được thắp sáng niềm hoài vọng ước mơ. Cho đôi mắt bao quát vùng trời đất mẹ, vòng tay gầy ôm trọn quê hương. Đưa tay từ giả những thân quen hơn một lần ghi dấu. Những chân tình, những nụ cười, những ánh mắt nào tìm đến làm chứng nhân lần cuối cùng vĩnh viễn lìa xa tuổi học trò thơ ngây diễm tuyệt.

        Và mùa hạ bây giờ không còn tìm thấy những xôn xao thuở nào. Tôi trở lại quê xưa với hình hài đổ vỡ và ước mơ không hoàn thành. Đếm bước cô liêu trên lối cũ ngày nào ngập tràn nắng hạ. Một vài cánh phượng đầu mùa vương trên mái tóc. Hàng cây bên đường trầm tư hoài niệm một người về. Một thoáng ngậm ngùi nhớ đến kỷ niệm của những mùa hạ ngày xưa… ngày xưa rất gần trong xa vời hiện tại. Tương phản giữa những ý nghĩ, tuổi thơ đó đã giả từ  thuở hồn nhiên ngây dại. Những đổi thay, những âm vang của một thời bỡ ngỡ còn lắng đọng. Nụ cười hồn nhiên đã chìm sâu theo hố mắt, chỉ còn lại nỗi ưu tư trên đôi môi cằn cỗi. Bây giờ ước mơ đã một lần tan vỡ, tôi chấp nhận làm thân chim gãy cánh, chí hải hồ theo gió thoảng mây bay. Tôi âm thầm sống kiếp phế nhân như con ốc thu mình trong vỏ hẹp để vọng hoài thương nhớ ngày xưa, nhìn về ngày cũ từ một dấu sáng kỷ niệm. Trong nỗi tình cờ vô cùng bất ngờ tìm thấy ở đó chút nào quyến luyến buộc ràng.

        Mùa hạ năm nay đến trong nỗi sầu vời vợi. Một lần dừng lại bên ngôi trường cũ thân yêu đang đắm mình triền miên trong nắng hè rực lửa, vẻ trầm tỉnh lạnh lùng cho cảm tưởng ngỡ ngàng đau xót. Nhưng đã dừng lại là chấp nhận, chấp nhận nỗi buồn là điều rất tự nhiên, như mùa hạ đến sau mùa xuân, như ngày tháng qua dần theo đất trời xoay chuyển.

         Hãy trả lại cho tôi khung vuông sân trường ngày xưa. Hãy trả lại cho tôi màu áo trắng hiền ngoan thơ dại, cho ước mơ tìm về tột đỉnh trời cao. Xin còn được xôn xao bên những cánh phượng thương yêu nồng nàn, bên những trang sách đan đầy kỷ niệm của những ngày đến trường, của một  khoảng dài thời gian rời xa, luyến mến.

                                                                            

                    Nha Mân, mùa phượng vĩ 1974.


                             Ngô Chí Trung





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét