Mùa đi lặng lẽ vợi
vời
Sân trường, góc
phố một thời xa xưa
Phượng hồng đã trổ
hoa chưa
Mà ve réo rắt âm
thừa pha phôi.
Lời thương còn
đọng vành môi
Tan trường áo
trắng tinh khôi nẻo về
Tóc dài em buộc đê
mê
Nghiêng nghiêng
đôi bóng so kề lặng thinh.
Tôi còn hồn phách
phiêu linh
Em phơi nhan sắc
hành tình tội nhau
Đất trời còn biết
tương giao
Người xa người, dạ
cồn cào xót xa.
Em đi cuối nhánh
giang hà
Nâng ly tương biệt
sầu pha men nồng
Cầm bằng cách núi
ngăn sông
Ngày sau giữ nụ
cười trong mắt nhìn.
Gởi em trang viết
mới tinh
Chút tâm tư vụn,
chút tình viển vông
Chút duyên mỏi
cánh tang bồng
Kiếp phù sinh giữa
mênh mông vô thường.
Ngoảnh nhìn…
Tóc nhuốm màu
sương
Tình xưa…
Còn chút tàn hương
cuối mùa.
Ngô Chí Trung
08-6-2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét