Bôn ba mỏi gót
chân gầy
Chốn xưa trở lại
buổi ngây ngất chiều
Ta về nắng úa
tường xiêu
Bậc thềm trơ dấu mòn
tiều tụy phơi.
Tuổi thơ ngây
khuất mù khơi
Lối rêu phong
vướng bước rời rã đi
Ta về phơi lại tàn
y
Bỏ ngoài tai những
thị phi thường tình.
Miệng cười giả bộ
làm thinh
Gặp chưa kịp nói
đã hình như xa.
Em roi rói tóc
mượt mà
Gió phơ phất áo đôi
tà đong đưa.
Ta về đếm nắng đo
mưa
Ngày thương tháng
nhớ năm thừa đợi trông
Con chim bìm bịp
bên sông
Tiếng kêu gọi nước
lớn mông mênh chiều.
Nắng nghiêng bóng
ngả đăm chiêu
Biết tìm đâu một
cánh diều tuổi thơ!
Hoàng hôn xuống
chậm lững lờ
Một ngày qua giữa
đôi bờ nhớ quên.
Nhớ người, nỗi nhớ
không tên
Quên màu sương
khói nhuộm trên mái đầu.
Ngô Chí Trung
01-4-2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét