Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Nỗi niềm

(Trích nhật ký)     

        Thanh Vân yêu thương !
     Vậy là anh quyết định ra đi; phải chia tay em là điều không mong muốn, nhưng không thể khác được. Khi em đọc những dòng chữ nầy thì anh đã đi xa rồi.
     Thời gian ta ở bên nhau là lúc anh cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời, lúc đó người con trai mới lớn đã biết thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc. Chúng ta đã cùng mơ mộng những giấc mơ thật đẹp; và từng nhắc nhở nhau rằng dù đường đời cách trở cũng đừng xa mặt cách lòng. Tóc xưa dẫu có phai màu cũng xin suốt đời gọi mãi tên nhau.
     Vì tên em là khoảng trời cao rộng mà anh là thằng con trai bước vào đời với hai bàn tay trắng, không tiền tài không sự nghiệp nên gia đình bên em tỏ vẻ khinh thường không chấp nhận. Cũng vì anh là người biết tự trọng, không chịu đựng được những cái nhìn thương hại và những lời nói đại loại như vậy…Để bảo đảm cuộc sống giàu sang hạnh phúc cho em sau nầy, anh phải ra đi…
     Tình yêu đầu tiên là tình yêu đẹp nhất nhưng cũng dễ tan vỡ nhất. Ai đó đã từng nói không có gì là mãi mãi giữa kiếp sống vô thường… Bàn tay anh mong manh sao giữ nổi một cuộc tình sắp đi vào dĩ vãng.
     Quên anh đi em nhé, nhớ làm gì một cánh vạc vào sương; hãy quên anh như quên một giấc mơ buồn. Rồi thời gian sẽ xoá mờ đi tất cả, sẽ giúp em phôi pha những điều phiền muộn.
     Còn anh trên đường đời vạn nẻo luôn nhớ về em. Nỗi nhớ này anh dành cho hoài niệm, chỉ vậy thôi. Anh nhớ em, người yêu cũ ạ! Nhớ những ngọt lành của tình yêu đầu đời, nhớ những niềm vui của mùa hạnh phúc. Nhớ những cái nắm tay, nhớ những cái ôm đã lùi về kỷ niệm… Nhớ, để biết mình đã yêu như thế... anh sẽ lưu giữ những kỉ niệm đẹp đó vì em là một phần của cuộc đời anh.
     Em hãy vững niềm tin rằng: anh với ý chí và nghị lực sẽ phấn đấu để vươn lên bằng chính đôi tay và công sức của mình, vì có câu không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, phải không em ?
     Nước từ nguồn xuôi dòng ra biển nhưng mưa lại đem nước về nguồn, còn mình xa rồi biết ngày sau có còn gặp lại ?
     Thôi thì anh xin gởi lại em bài thơ được viết ra bằng cảm xúc thật của mình, lời thơ vụng dại ngô nghê của một thời học trò tập tọng làm thơ. Những chữ cái đầu câu là họ tên của hai đứa mình ghép lại.
               Nỗi niềm
Ngàn thương trăm nhớ theo về,
Gọi tên em để hồn tê tái sầu.
U buồn thức trắng đêm thâu,
Yêu em trọn mộng ban đầu luyến thương.
Em về vui mộng bình thường,
Ngỡ ngàng anh dệt từng chương thơ lòng.

Cho nhau năm tháng hoài mong,
Hoang sơ tình đã xa vòng tay anh.
In vào tim mộng không thành,

Thôi thì đã vỡ sao lành được gương ?
Ru hồn lạc nẻo mù sương,
Uống men cay đắng mà thương thói đời !
Nhớ ai hồn phách chơi vơi,
Gió làm thêm lạnh khung trời cô đơn.

                        *

Tâm tư gậm nhấm tuổi hờn,
Anh về ru giấc chập chờn trắng đêm.
Ngày trôi lấp thuở êm đềm,
Giọt ân tình đọng bên thềm bơ vơ.

Tháng năm lạnh nhạt hững hờ,
Hoàng hôn tím lạnh gọi chờ bình minh.
Anh đi ghi lại chuyện tình,
Nhớ thương cũng chỉ riêng mình xót xa.
Hương xưa giờ đã nhạt nhoà,

Vấn vương chi phút chia xa nghẹn ngào !
Ân tình chấp cánh bay cao,
Ngậm ngùi duyên kiếp đi vào lãng quên.

  Thôi anh đi đây. Giã biệt em- Tăng Thanh Vân !
                     Chí Trung.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét