Anh
về lòng đất buông xuôi,
Người thân anh đó ngậm ngùi tiếc thương.
Người thân anh đó ngậm ngùi tiếc thương.
Trần gian mấy nẻo vô thuờng?
Đời
người như giọt mù sương hư huyền!
Anh về lòng đất bình yên,
Người
yêu anh đó ưu phiền ngẩn ngơ.
Sợi buồn tôi dệt thành thơ,
Ru
nhau qua trọn giấc mơ muôn trùng.
Anh đi vào cõi mông lung,
Âm
dương thôi hết tao phùng từ đây.
Thịt xương trả lại đất nầy,
Linh
hồn nương nhẹ gió mây phiêu bồng.
Anh
đi vào cõi hư không,
Xác
thân rửa sạch bão giông phận người.
Nâng ly tắt lịm nụ cười,
Rượu
suông xin rưới thay lời tiễn đưa.
Anh đi vào cõi người xưa,
Tiêu
dao ngoài cuộc nắng mưa xoay vần.
Tôi
còn vương nợ hồng trần,
Nẻo
đời xuôi ngược phù vân kiếp người.
Ngô
Chí Trung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét