Em
đi dáng nhỏ mờ sương,
Cỏ
cây ủ rũ bên đường quạnh hiu.
Tôi về bóng lẻ liêu xiêu,
Chạnh
lòng góp nhặt tình yêu cuối mùa.
Cờ đời một ván được thua,
Như
đường thêu chệch mũi thùa vô duyên.
Để em thêm nỗi ưu phiền,
Để
tôi gánh nỗi truân chuyên vào đời.
Còn gì đâu nữa em ơi !
Còn
gì đâu của một thời xa xưa !
Còn gì đâu để tiễn đưa ?
Cái
thời hò hẹn sớm trưa đâu rồi ?
Cái thời môi thẹn tìm môi,
Để
bây giờ phải chia phôi ngỡ ngàng.
Tôi về đón nhận dở dang,
Tình
xưa thôi cũng ngút ngàn bỏ xa.
Em đi muôn dặm quan hà,
Nhớ
gì những tháng ngày qua lạnh lùng ?
Câu thề tan loãng mông lung,
Xót
xa còn lại một thung lũng sầu.
Ngày về tàn mộng ban đầu,
Em
ơi đã lỡ nhịp cầu yêu thương !
Ngô Chí Trung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét