Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Nhà quê



     
      Tôi là một gã nhà quê.
Sinh ra lớn giữa bốn bề nông dân.
      Đi xa rồi lại về gần.
Lên rừng xuống biển bao lần vẫn quê.

      Quê từ lời nói vụng về.
Quê trong ứng xử ngô nghê thiệt thà.
      Quê luôn tình nghĩa thiết tha,
Quê sang bộ dạng rề rà lơ ngơ.

      Còn quê với những ước mơ.
Nên tôi thành một kẻ khờ vụng yêu.
      Một liều ba bảy cũng liều.
Tuy lao xao phố vẫn dìu dặt quê.

      Chân quê mỏi bước đi về.
Lòng quê xen nỗi đam mê âm thầm.
      Yêu em, tôi chỉ lặng câm.
Nói ra ngại bị cười thầm lại thôi.

      Nỗi niềm ngỏ ý xa xôi.
Lời quê chơn chất, người ơi đừng cười!
 

                       Ngô Chí Trung.

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

Biển Đông dậy sóng




Ta là người Việt Nam
Sống bên bờ biển Đông.
Chung mẹ Âu Cơ, con Lạc cháu Hồng.
Hơn bốn ngàn năm tổ tiên mở cõi giang sơn.
Các thế hệ nối tiếp nhau đồng lòng giữ nước.
Bất khuất, hiên ngang dòng giống Tiên Rồng.
                                                                
Ta có kẻ láng giềng
Cận kề hướng Bắc.
Luôn ôm mộng bá quyền
Xâm lấn nước non ta.
Lịch sử từng ghi khi kẻ thù đến nhà.
Thiếu niên, đàn bà cũng xông pha đánh giặc.

Trong gian nguy vẫn lòng son dạ sắt.
Giữ yên một cõi “Nam quốc sơn hà…”
Từng nhiều phen trời đất nổi can qua.
Bạch Đằng, Chi Lăng, Tốt Động, Đống Đa.
Vời vợi lô nhô mồ chôn quân xâm lược.
Kẻ nào đó đã quên ông cha chúng vùi thây thuở trước.

Lũ hậu sinh bản chất di truyền tham vọng cuồng ngông.
Thè lưỡi bò làm dậy sóng biển Đông.

Là người Việt Nam con Lạc cháu Hồng.
Dẫu chín người mười ý, suy nghĩ bất đồng.
Nhưng chung mẹ Âu Cơ…
Hãy đoàn kết một lòng!
Gọi Hàm Tử, Bạch Đằng… ào ào cuộn sóng.
Dìm chết mộng bá quyền để biển mãi xanh trong.




 Ngô Chí Trung.


Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Hàng cau quê ngoại



Từ độ rời xa miền quê ngoại.
Giã từ thôn xóm ngát hương cau.
Ước mong tung cánh chim hồ hải.
Kỷ niệm vương theo một chuyến tàu.

Ngoại hiền tóc ngả màu mây trắng.
Một đời tần tảo với gian lao.
Thân gầy bao quản ngày sương nắng.
Thương nhiều dáng ngoại – đĩa dầu hao.

Nhớ lúc lên đường xuôi viễn xứ.
Ngoại tiễn con đi nắng nhạt màu.
Nghe vọng vườn xa tu hú gọi.
Cánh cò nghiêng ngả vẫy chào nhau.

Con đò bịn rịn rời xa bến.
Ngoại đứng trong theo dáng chuyến tàu.
Bất chợt lòng con tê tái lạnh,
Khi hình bóng ngoại khuất hàng cau.


Từ đấy sa trường chinh chiến dậy.
Biên cương ngùn ngụt lửa binh đao.

Một hôm con trở về phương cũ.
Quang cảnh làng quê đã đổi màu.
Hàng cau rũ lá phơi trong nắng.
Ngoại hiền xa khuất cõi tiêu dao.

Hoa cau rụng trắng thời thơ ấu.
Bão lòng xoáy mạnh nỗi niềm đau.
Đứa cháu ngày xưa tìm trở lại.
Nhặt chút dư âm của thuở nào.


                    Ngô Chí Trung.
                        21-5-2014

(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)



Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2014

Còn không…?



      
      Còn không, ơi một cánh diều?
Tuổi thơ tôi thả phiêu diêu giữa trời.
      Nắng vàng buông sợi tơ lơi.
Tôi đem buộc chặt vào lời ca dao.

      Còn không chốn ấy động đào?
Nơi tôi nông nổi khát khao một thời.
      Hồn khôn vía dại chơi vơi.
Rồi ra vỡ mộng rối bời ước mơ.

      Còn không một mảnh trời thơ?
Để tôi vơ vẩn ngẩn ngơ mỗi chiều.
      Tim còn đập nhịp thương yêu.
Nên đời lận đận quá nhiều đa đoan.

      Còn không khoảng quỹ thời gian?
Tôi đi tìm những muộn màng xa xôi.
      Ngày nào bé bỏng nằm nôi.
Đời người mới sớm thoắt thôi đã chiều.

      Còn không em, một tình yêu?
Phận người quăng quật qua nhiều bão dông.
      Tôi tin giữa chốn bụi hồng:
Tình người trong cõi sắc không mãi còn.



                      Ngô Chí Trung.

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Mùa hạ ngày về




Một thời sông núi hờn binh biến.
Khắp trời khói lửa rực biên cương.
Giặc thù hung hãn tràn quan ải.
Bừng cơn chinh chiến dậy sa trường.

Anh – tôi, hai đứa hai phương lạ.
Cùng gặp nhau đây một nẻo đường.
Chung giống Lạc Hồng, chung chí cả.
Thề đem xương máu giữ quê hương.

Tuổi trẻ xông pha đời sương gió.
Thân trai nào ngại chốn gian nan.
Thù lên đầu súng, căng tim nhỏ.
Ngùn ngụt căm hờn quân dã man.

Súng nổ rền vang chiều xung trận.
Máu thịt tôi rơi giữa chiến hào.
Từng thây ngã xuống, từng thây ngã…
Chiến địa hoàng hôn loáng máu đào.

Lặng lẽ tôi về thôn xóm xưa.
Phượng hồng đỏ thắm nắng ban trưa.
Nghe cay khoé mắt rưng dòng lệ.
Nhẹ bước chân đi gió chuyển mùa.

Một sớm hay tin anh ngã xuống.
Máu hồng nhuộm thắm chữ hy sinh.
Anh chết nhẹ nhàng, không oán hận.
Xa cách ngàn thu một bóng hình.

Thôi thế anh về yên giấc ngủ.
Linh hồn hoà quyện gió và mây.
Làm trai sống giữa thời tao loạn.
Chấp nhận tử sinh một kiếp nầy.

Tôi đã từng đi qua chiến tranh.
Nên yêu quý lắm cảnh thanh bình.
Mơ ngày thế giới không thù hận.
Tình thương tràn ngập cõi nhân sinh.


Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Em ơi ! Hãy nói thật lòng !



(Cảm tưởng khi đọc bài “Nếu thêm một lần lựa chọn” của nickname  Rê Nguyễn).                  
      
       Ước gì có phép trong tay.
Kéo thời gian lại những ngày xa xưa,
      Cái thời chợt nắng chợt mưa.
Cái thời con gái đong đưa thất thường.
      Thêm lần lựa chọn , nói: “thương”.
Biết đâu gặp gỡ bên đường làm ngơ ?...
      Tôi là một kẻ khù khờ.
Thiệt thà ngớ ngẩn nên ngờ nghệch tin.
      Ngỡ đường tình ái lung linh.
Nào hay chân bước gập ghình long đong.
     
      Con gái nói có là không. (*)
Nói thương là ghét, nói mong – đừng chờ !
      Nói yêu là giận vu vơ.
Nói nhớ là đã đôi bờ lãng quên.
      Nói vui mà dạ buồn tênh.
Nói chung thuỷ đã chênh vênh câu thề.

      Tình tôi mộc mạc chân quê.
Lời thưa, tiếng thốt ngô nghê nhạt phào.
      Mất lòng trước, được lòng sau.
Thôi thì hãy nói với nhau thật lòng.
      Có nói có, không nói không.
Đừng “không” nói “có” nhọc lòng người ơi !

                    Ngô Chí Trung.

(*) Mượn ý bài hát Con gái của tác giả Ngọc Lễ
 


Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Tiễn em vào hạ





     Em đi phượng thắm đường chiều.
Thon thon dáng nhỏ xiêu xiêu bóng gầy.
       Ta tìm về thuở thơ ngây.
Góp gom kỷ niệm đong đầy nhớ mong.     
       Ngày em tô lại môi hồng.
Xe hoa một chuyến theo chồng sang ngang.
      Cũng mùa hạ nắng chang chang.
Tiếng ve réo rắt rộn ràng tiễn nhau.
      Vui em hạ thắm má đào.
Buồn ta phận bạc xanh xao mảnh đời
      Em đi nẻo ấy xa vời.
Lòng không vướng bận nhiều lời nông sâu.
      Em về phương đó làm dâu.
Bỏ quên câu hát “… qua cầu gió bay”.
      Bỏ thời áo trắng tàn phai.
Cho đêm mắt ướt, cho ngày môi khô.
      Còn ta với cõi hư vô.
Với mong manh, với mơ hồ đẩu đâu…
      Vội đi tìm hạ bên cầu.
Giật mình trông lại mái đầu phong rêu.




                     Ngô Chí Trung.

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Thân phận




Lời yêu thương còn vương trên đôi môi.
Những mùa hạ xưa lẩn khuất đâu rồi.
Chân trời ước mơ hoàng hôn tắt nắng .
Tợ áng mây chiều lững thững êm trôi.

Gió sương cuộc đời nhuộm phai mái tóc.
Mười ngón tay gầy kết chặt nhớ thương.
Thầy cũ, bạn xưa, con đường đi học.
Bao nhiêu mùa qua rêu phủ mái trường.

Em đã xa vời tầm tay nắm bắt.
Quá khứ ngọc ngà khuất nẻo hư vô.
Hiện tại ta đi dặm dài xa lắc.
Tương lai gập ghềnh sóng gió lô xô.

Ngày tháng đong đưa tình xưa trĩu nặng.
Nỗi nhớ bồng bềnh vương vấn cơn mơ.
Ký ức tìm về êm đềm sâu lắng.
Vọng bước chân ai đêm mộng vật vờ.

Em bỏ ra đi, mình ta lạc lõng.
Dò dẫm vào đời từng bước lẻ loi.
Chợt tỉnh cơn mê tình sầu lắng đọng.
Có gì đâu em, ta nhận thiệt thòi.

Định mệnh ban cho kiếp đời lận đận.
Tất tả ngược xuôi dằn vặt riêng mình.
Thời gian trải dài niềm đau thân phận.
Ta vẫn kiên lòng giữ vững niềm tin.


                          Ngô Chí Trung.

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Hạ xa



       
      Em đi về phía sao rơi.
Tôi đi về phía chân trời không em.
      Đường đời cát bụi lấm lem.
Đúng sai, thế sự nhập nhèm thị phi.
      Dấu xưa cỏ mọc xanh rì.
Hạ xa từ độ người đi không về.

      
      Từ em lạc chốn đam mê.
Tôi đi về phía câu thề dở dang.
      Tóc xưa phai ánh trăng tàn.
Thời gian hối hả rộn ràng bóng câu.
      Em đem mùa hạ về đâu ?
Để ve trỗi khúc nhạc sầu chia phôi.

      
      Em đi về phía xa xôi.
Tôi đi lẻ bóng bên đời quạnh hiu.
      Thương hoa phượng rụng trong chiều.
Nghe tim rộn nhịp thương yêu bồi hồi.
      Nụ cười héo hắt trên môi.
Âm thầm có kẻ lặng ngồi đếm mưa.

       
      Còn không mùa hạ ngày xưa ?
Mịt mờ nẻo cũ cho vừa xót xa.
      Bây giờ cánh phượng nhạt nhoà.
Hạ nầy tiếp nối hạ qua muộn phiền.
      Một mình với nỗi niềm riêng.
Bóng nghiêng nghiêng bóng,
                   sầu nghiêng nghiêng sầu.

     
      Em đem mùa hạ đi đâu ?...


                         
                             Ngô Chí Trung.

(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)



Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Hạ nhớ



     Vàng ươm màu nắng tháng tư.
Êm êm ngọn gió ngật ngừ thoảng quanh.
     Trong veo một mảng trời xanh.
Phượng hồng thắp lửa đầu cành đỏ hoe.
     Tiếng ve ra rả gọi hè.
Nhớ sao bóng mát hàng me bên đường.
     Nhớ sầu riêng dậy mùi hương.
Vị xoài mát lịm còn vương trong lòng.
     Khoai lang nướng ngọt hương đồng.
Cánh diều nâng bổng tuổi hồng bay bay.
     Hạ về nhớ bóng hình ai.
Tóc dài buông xoả bờ vai kiêu kỳ.
     Gót hài uyển chuyển dáng đi.
Che nghiêng vành nón xuân thì làm duyên.
      Nhớ tà áo trắng trinh nguyên.
Phất phơ khoe nét hồn nhiên mỹ miều.
      Nhớ thầy, nhớ bạn thân yêu.
Bao nhiêu năm, hẳn nhuốm nhiều phong sương !
      Hạ về gợi nhớ gợi thương.
Bạn vương vấn bạn, người vương vấn người.

                               Ngô Chí Trung.
                                           2