Còn
không, ơi một cánh diều?
Tuổi
thơ tôi thả phiêu diêu giữa trời.
Nắng vàng buông sợi tơ lơi.
Tôi
đem buộc chặt vào lời ca dao.
Còn không chốn ấy động đào?
Nơi
tôi nông nổi khát khao một thời.
Hồn khôn vía dại chơi vơi.
Rồi
ra vỡ mộng rối bời ước mơ.
Còn không một mảnh trời thơ?
Để
tôi vơ vẩn ngẩn ngơ mỗi chiều.
Tim còn đập nhịp thương yêu.
Nên
đời lận đận quá nhiều đa đoan.
Còn
không khoảng quỹ thời gian?
Tôi
đi tìm những muộn màng xa xôi.
Ngày nào bé bỏng nằm nôi.
Đời
người mới sớm thoắt thôi đã chiều.
Còn không em, một tình yêu?
Phận
người quăng quật qua nhiều bão dông.
Tôi tin giữa chốn bụi hồng:
Tình
người trong cõi sắc không mãi còn.
Ngô Chí Trung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét