Tôi là một
gã nhà quê.
Sinh ra lớn giữa bốn bề nông dân.
Đi xa rồi
lại về gần.
Lên rừng xuống biển bao lần vẫn quê.
Quê từ lời
nói vụng về.
Quê trong ứng xử ngô nghê thiệt thà.
Quê luôn
tình nghĩa thiết tha,
Quê sang bộ dạng rề rà lơ ngơ.
Còn quê
với những ước mơ.
Nên tôi thành một kẻ khờ vụng yêu.
Một liều
ba bảy cũng liều.
Tuy lao xao phố vẫn dìu dặt quê.
Chân quê
mỏi bước đi về.
Lòng quê xen nỗi đam mê âm thầm.
Yêu em,
tôi chỉ lặng câm.
Nói ra ngại bị cười thầm lại thôi.
Nỗi niềm
ngỏ ý xa xôi.
Lời quê chơn chất, người ơi đừng cười!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét