Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Hạ xa



       
      Em đi về phía sao rơi.
Tôi đi về phía chân trời không em.
      Đường đời cát bụi lấm lem.
Đúng sai, thế sự nhập nhèm thị phi.
      Dấu xưa cỏ mọc xanh rì.
Hạ xa từ độ người đi không về.

      
      Từ em lạc chốn đam mê.
Tôi đi về phía câu thề dở dang.
      Tóc xưa phai ánh trăng tàn.
Thời gian hối hả rộn ràng bóng câu.
      Em đem mùa hạ về đâu ?
Để ve trỗi khúc nhạc sầu chia phôi.

      
      Em đi về phía xa xôi.
Tôi đi lẻ bóng bên đời quạnh hiu.
      Thương hoa phượng rụng trong chiều.
Nghe tim rộn nhịp thương yêu bồi hồi.
      Nụ cười héo hắt trên môi.
Âm thầm có kẻ lặng ngồi đếm mưa.

       
      Còn không mùa hạ ngày xưa ?
Mịt mờ nẻo cũ cho vừa xót xa.
      Bây giờ cánh phượng nhạt nhoà.
Hạ nầy tiếp nối hạ qua muộn phiền.
      Một mình với nỗi niềm riêng.
Bóng nghiêng nghiêng bóng,
                   sầu nghiêng nghiêng sầu.

     
      Em đem mùa hạ đi đâu ?...


                         
                             Ngô Chí Trung.

(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét