Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

Cảm tạ


Cảm ơn bằng hữu gần xa
Đã gởi lời chúc làm quà ngày sinh

À ơi… tôi tự ru mình
Mặc thời gian cứ vô tình êm trôi
Ngày qua, nắng cũng nhạt rồi
Một đời trôi nổi lở bồi cuối sông
Vẫn tha thiết một tấm lòng
Tình thơ sau trước mãi nồng nàn yêu
Dẫu đời bóng xế qua chiều
Tâm còn ham muốn những điều vẩn vơ
Lòng cuồn cuộn những câu thơ
Băng băng chảy giữa đôi bờ Nha Mân

Đời tôi chỉ sống một lần
Bồng bềnh trôi dạt trong vần thi ca.

Ngô Chí Trung

19-11-2015

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Màu cát



Cảm ơn tạo hóa nhiệm mầu
Ban cho người một địa cầu lung linh.
Thiên nhiên cũng khéo đa tình
Sắp bày thế đất nên hình núi đôi.
Điểm tô thung lũng, khe đồi
Nước tuôn bên khuyết bên bồi thành sông.
Trời buồn thổi trận cuồng phong
Đá lăn vỡ vụn hóa giồng cát phơi.
Nắng vân vê hạt cát rời
Gió mơn man điệu ru hời xa xăm.
Lơ thơ vạt cỏ thì thầm
Tênh hênh bãi vắng cát nằm khỏa thân.
“Trên tầng tháp cổ” bâng khuâng
Đến như “sỏi đá cũng cần có nhau”*
Dẫu đời mưa nắng lao xao
Ngàn năm cát vẫn nguyên màu “Diễm xưa”.

Ngô Chí Trung
28-10-2015


*mượn lời bài hát Diễm xưa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Thơ viết về Nha Mân





Về Sa Đéc ghé Nha Mân
Thăm vùng đất phát giai nhân thuở nào.
Miền gái đẹp trong ca dao:
Gà Cao Lãnh…, gái bảnh bao miệt vườn*
Nha Mân muôn sắc ngàn hương
Mênh mang huyền thoại khói sương la đà.
Xưa nay nhan sắc đàn bà
Vua còn ngây ngất huống là thường dân.

Tôi – người thế tục phàm trần
Cũng mê mẩn…, cũng mấy lần liêu xiêu.
Đèo bòng tập tễnh… đòi yêu
Nên vương  phiền lụy, nên nhiều trái ngang.
Người ta lá ngọc cành vàng
Sá chi một gã đứng hàng chân quê.
Cho đời nếm đủ nhiêu khê
Chanh chua chuối chát ê chề. Chán chưa!

Nha Mân giờ đã khác xưa
Quê hương sớm nắng chiều mưa nặng lòng.
Trai ra phố bỏ ruộng đồng
Thiếu nữ cũng thích lấy chồng phương xa.
Giật mình… lo bảy lo ba…
Lo con gái đẹp quê nhà còn đâu!
Mai ngày tìm gái cưới dâu
Lo ba lo bảy dạ sầu phân vân…

Dạt dào sóng nước Nha Mân
Nhớ hoài huyền thoại giai nhân một thời.

Ngô Chí Trung


*Gà nào hay bằng gà Cao Lãnh.
Gái nào bảnh bằng gái Nha Mân. (Ca dao)



Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

Như bóng em xa




Em ở phương nào em có hay
Nơi đây rực rỡ những ban mai
Quê mình xây dựng nông thôn mới
Làng xóm thay màu tươi đắm say.

Lối nhỏ bùn lầy trơn ướt xưa
Khang trang đường nhựa đã bao mùa
Cầu bê-tông bắc qua sông rộng
Thỏa bước đi về khi gió mưa.

Thắp sáng đường quê tận ngõ sâu
Không gian tĩnh lặng những đêm thâu
Vắng em đèn cũng vàng nhung nhớ
Có ánh sao khuya rụng xuống cầu.

Em ơi! Quê cũ tưng bừng lắm!
Chỉ một mình ta lặng lẽ buồn
Ngậm ngùi câu chữ sai vần điệu
Em vắng, lời thơ cũng nhạt suôn.

Em đi phương ấy xa xôi quá
Thăm thẳm chân mây khói nhạt nhòa
Ví thử một lần mong gặp lại
Tóc xưa giờ trắng tuyết sương pha.

Mưa gió xứ người chừng thấm lạnh
Gói lòng giữ lại chút tàn hương
Mùa yêu dấu cũ mờ nhân ảnh
Như bóng em xa lướt thướt đường.

Ngô Chí Trung
   27-9-2015


Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Chuyện đời mưa nắng





Ngày xưa sắc nắng tươi ngời
Hong hơ nồng ấm một thời tuổi thơ.
Không như màu nắng bây giờ
Rát da nám mặt bơ phờ bon chen.

Thời gian xóa dấu chân quen
Mây giăng mắt nhớ, gió lèn tim đau.
Bây giờ mưa lạnh lòng nhau
Thấm vào trong giấc chiêm bao bộn bề.

Ngày xưa Ông Đại* hẹn thề
Cầu Xây* nối nhịp theo về Bà Thiên*.
Còn tôi phần số vô duyên
Một đời lận đận muộn phiền đa đoan.

Ngày em về chốn cao sang
Câu thơ tôi cũng buồn man mác buồn.
Nha Mân tím buổi chiều buông
Sao rơi đáy nước gió luồn qua sông.

Thì thôi em cứ phiêu bồng
Vấn vương chi nữa rối lòng cố nhân.
Xoa tay phủi sạch phong trần
Bâng khuâng cũng chỉ một lần nầy thôi.

Hai con đường chẳng song đôi
Một em góc biển, một tôi chân trời.
Phận người có lúc, em ơi!
Cũng thường như chuyện cuộc đời nắng mưa.



Ngô Chí Trung

*Tên các con rạch liền kề trên Tỉnh lộ 854 đổ ra sông Nha Mân.



Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Lỗi hẹn






Ngồi bên đám hoa mười giờ
Nhấp nha nhấp nhổm trông chờ em sang.
Bực mình là đợi đò giang
Nóng lòng là nỗi xốn xang mong chờ.

Hẹn nhau sáng nay, mười giờ
Nghe lòng dậy sóng vỗ bờ triều lên.
Bao nhiêu nhung nhớ không tên
Theo cơn nắng sớm về bên chỗ ngồi.

Hoa mười giờ đã nở rồi
Em mười giờ vẫn xa xôi phương nào.
Anh mười giờ cũng nao nao
Ngoài sông nước lớn lao xao chân cầu.

Đã hẹn mà em đi đâu?
Cho hoang vắng nhớ, cho sầu mênh mông.
Thà rằng đừng hẹn đừng trông
Hẹn rồi lỗi hẹn nên không hỡi người!

Yêu nhau chín bỏ làm mười
Em vô tư hẹn để rồi lãng quên.
Để anh chờ đợi mình ên
Nghe trong sâu lắng trào lên sóng ngầm.


Ngô Chí Trung
13-9-2015
(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)




Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Hương tình cũ



Đọc thư xưa ngỡ tình yêu đã cũ
Chữ nghiêng nghiêng nét mực vẫn chưa nhòa
Ảnh còn đây, em biền biệt phương xa
Không dao cắt sao nghe lòng buốt nhói.

Anh vẫn biết tình yêu không là khói
Thế mà sao khóe mắt bỗng cay cay
Không là mây mà tình lãng đãng bay
Không dây buộc mà trói hồn vương vấn.

Em phương đó nắng mưa đời lận đận
Cuộc tồn sinh nơi xứ lạ mệt nhoài
Ai đã trách nước lìa nguồn đi mãi
Cuốn theo dòng dâu bể chảy về đâu.

Nước rời nguồn, nước ra với biển sâu
Biển thương nhớ, biển bạc đầu sóng vỗ
Gió chờ mong, gió dông cuồng bão tố
Nước theo mưa sẽ trở lại về nguồn.

Vòng tuần hoàn mạch sống vẫn trào tuôn
Tim vẫn đập bằng nhịp rung da diết
Người yêu nhau vẫn còn yêu tha thiết
Tự ngàn xưa cho mãi đến ngàn sau.

Dòng đời trôi, cuộc sống mới muôn màu
Anh cổ điển của mùa xa xôi cũ
Lặng lẽ nhặt hương tình xưa ấp ủ
Để một mình hoài niệm bóng hình xa.

Ngô Chí Trung
Nha Mân
4-9-2015


Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

Một thoáng Nha Mân



Có khi nào về thăm lại Nha Mân.
Em hãy đến nơi hẹn hò thuở trước.
Thăm con đường hai đứa mình chung bước.
Buổi tan trường lóng ngóng đợi chờ nhau.

Mùa nối mùa, đời mưa nắng xôn xao.
Sông Nha Mân vẫn bên bồi bên lở.
Anh với em ở hai đầu nỗi nhớ.
Đếm thời gian thánh thót giọt sầu rơi.

Con nước ròng rồi nước lớn đầy vơi.
Hoa lục bình lung linh màu tím biếc.
Em nhắn nhủ bảo rằng: "Đừng hối tiếc!
Lắng giọt buồn cho nỗi nhớ chìm sâu".

Chợt nghiệm ra nhiều thay đổi từ lâu.
Tất cả mới, chỉ mình anh quá cũ.
Như dòng sông thủy chung mùa nước lũ.
Đến hẹn lại về bổi hổi phù sa.

Hoa lục bình tim tím ánh chiều tà.
Vẫn tin chắc ngày mai trời lại sáng.
Anh cũng tin khi cõi lòng thanh thản.
Em sẽ về thăm chốn cũ Nha Mân.



Nha Mân
1-9-2015      
(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn - tháng 4/ 2017)



Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

Cổ tích thời "a-còng"



Chuyện rằng: ngày xửa ngày xưa…
Nắng mưa mấy độ cũng vừa… xa xăm.
Tháng âm lịch ngày mười lăm
Mặt trăng đang méo bỗng rằm tròn vo.
Có Nhỏ đen nhẻm gầy gò
Bỗng dưng... trắng nõn nhổ giò phổng phao.
Có gã vớ vẩn tầm phào
Một hôm bỗng thấy xuyến xao giật mình.
Ôi trời! Nhỏ thật là xinh              
Gã tự trách móc tại mình vô tâm
Hững hờ sau bấy nhiêu năm
Bỗng nhiên... yêu trộm thương thầm nhớ mong.
Bất chợt Nhỏ đi lấy chồng
Bỗng... tan nát một cõi lòng người dưng.
                     *
Bên đời có kẻ tưng tưng
Ngồi gom chuyện cũ chép từng lời thơ:
"Chuyện xưa..., ngày ấy..., bây giờ..."

Nha Mân
28-8-2015

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

Lỡ Thì





Sao em chẳng chịu lấy chồng
Để tơ giăng mắc rối lòng người dưng.
Dường như có gã bâng khuâng…
Dường như em cũng vừa gần vừa xa.
Tại em chọn bảy lựa ba
Người ta áo cưới xe hoa lâu rồi.
Vẫn là khóe mắt làn môi
Mà em lẻ bóng đơn côi u hoài.
Hay còn treo giá chờ ai?...
Đêm xuân lạnh lẽo tháng ngày hoen mi.
Thời gian theo cánh thiên di
Cuốn bay mất tuổi xuân thì kiêu sa.
Uổng trầu héo, phí cau già
Trăm năm một kiếp người ta lỡ làng.
Em giờ như chiếc đò ngang
Neo bên sông vắng chiều tàn lắt lay.
Hoàng hôn sắc nhạt hương phai
Có con chim sáo cứ bay lòng vòng.
“Tẽn tò con sáo sang sông
Bờ bên này tưởng cũng không có gì.
Tẽn tò con sáo bay đi
Lại bờ bên ấy có gì cũng không”(*)
Bao giờ sáo lại qua sông?!...
                                                              
                                         Ngô Chí Trung
                                         15-8-2015

(*) Bốn câu thơ “Con sáo sang sông” của nhà thơ Đồng Đức Bốn.