Ngày xưa sắc nắng tươi ngời
Hong hơ nồng ấm một thời tuổi
thơ.
Không như màu nắng bây giờ
Rát da nám mặt bơ phờ bon chen.
Thời gian xóa dấu chân quen
Mây giăng mắt nhớ, gió lèn tim
đau.
Bây giờ mưa lạnh lòng nhau
Thấm vào trong giấc chiêm bao bộn
bề.
Ngày xưa Ông Đại* hẹn thề
Cầu Xây* nối nhịp theo về Bà
Thiên*.
Còn tôi phần số vô duyên
Một đời lận đận muộn phiền đa
đoan.
Ngày em về chốn cao sang
Câu thơ tôi cũng buồn man mác
buồn.
Nha Mân tím buổi chiều buông
Sao rơi đáy nước gió luồn qua
sông.
Thì thôi em cứ phiêu bồng
Vấn vương chi nữa rối lòng cố
nhân.
Xoa tay phủi sạch phong trần
Bâng khuâng cũng chỉ một lần nầy
thôi.
Hai con đường chẳng song đôi
Một em góc biển, một tôi chân
trời.
Phận người có lúc, em ơi!
Cũng thường như chuyện cuộc đời
nắng mưa.
Ngô Chí Trung
*Tên các con rạch liền kề trên
Tỉnh lộ 854 đổ ra sông Nha Mân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét