Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Em ơi ! Hãy nói thật lòng !



(Cảm tưởng khi đọc bài “Nếu thêm một lần lựa chọn” của nickname  Rê Nguyễn).                  
      
       Ước gì có phép trong tay.
Kéo thời gian lại những ngày xa xưa,
      Cái thời chợt nắng chợt mưa.
Cái thời con gái đong đưa thất thường.
      Thêm lần lựa chọn , nói: “thương”.
Biết đâu gặp gỡ bên đường làm ngơ ?...
      Tôi là một kẻ khù khờ.
Thiệt thà ngớ ngẩn nên ngờ nghệch tin.
      Ngỡ đường tình ái lung linh.
Nào hay chân bước gập ghình long đong.
     
      Con gái nói có là không. (*)
Nói thương là ghét, nói mong – đừng chờ !
      Nói yêu là giận vu vơ.
Nói nhớ là đã đôi bờ lãng quên.
      Nói vui mà dạ buồn tênh.
Nói chung thuỷ đã chênh vênh câu thề.

      Tình tôi mộc mạc chân quê.
Lời thưa, tiếng thốt ngô nghê nhạt phào.
      Mất lòng trước, được lòng sau.
Thôi thì hãy nói với nhau thật lòng.
      Có nói có, không nói không.
Đừng “không” nói “có” nhọc lòng người ơi !

                    Ngô Chí Trung.

(*) Mượn ý bài hát Con gái của tác giả Ngọc Lễ
 


Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Tiễn em vào hạ





     Em đi phượng thắm đường chiều.
Thon thon dáng nhỏ xiêu xiêu bóng gầy.
       Ta tìm về thuở thơ ngây.
Góp gom kỷ niệm đong đầy nhớ mong.     
       Ngày em tô lại môi hồng.
Xe hoa một chuyến theo chồng sang ngang.
      Cũng mùa hạ nắng chang chang.
Tiếng ve réo rắt rộn ràng tiễn nhau.
      Vui em hạ thắm má đào.
Buồn ta phận bạc xanh xao mảnh đời
      Em đi nẻo ấy xa vời.
Lòng không vướng bận nhiều lời nông sâu.
      Em về phương đó làm dâu.
Bỏ quên câu hát “… qua cầu gió bay”.
      Bỏ thời áo trắng tàn phai.
Cho đêm mắt ướt, cho ngày môi khô.
      Còn ta với cõi hư vô.
Với mong manh, với mơ hồ đẩu đâu…
      Vội đi tìm hạ bên cầu.
Giật mình trông lại mái đầu phong rêu.




                     Ngô Chí Trung.

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Thân phận




Lời yêu thương còn vương trên đôi môi.
Những mùa hạ xưa lẩn khuất đâu rồi.
Chân trời ước mơ hoàng hôn tắt nắng .
Tợ áng mây chiều lững thững êm trôi.

Gió sương cuộc đời nhuộm phai mái tóc.
Mười ngón tay gầy kết chặt nhớ thương.
Thầy cũ, bạn xưa, con đường đi học.
Bao nhiêu mùa qua rêu phủ mái trường.

Em đã xa vời tầm tay nắm bắt.
Quá khứ ngọc ngà khuất nẻo hư vô.
Hiện tại ta đi dặm dài xa lắc.
Tương lai gập ghềnh sóng gió lô xô.

Ngày tháng đong đưa tình xưa trĩu nặng.
Nỗi nhớ bồng bềnh vương vấn cơn mơ.
Ký ức tìm về êm đềm sâu lắng.
Vọng bước chân ai đêm mộng vật vờ.

Em bỏ ra đi, mình ta lạc lõng.
Dò dẫm vào đời từng bước lẻ loi.
Chợt tỉnh cơn mê tình sầu lắng đọng.
Có gì đâu em, ta nhận thiệt thòi.

Định mệnh ban cho kiếp đời lận đận.
Tất tả ngược xuôi dằn vặt riêng mình.
Thời gian trải dài niềm đau thân phận.
Ta vẫn kiên lòng giữ vững niềm tin.


                          Ngô Chí Trung.

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Hạ xa



       
      Em đi về phía sao rơi.
Tôi đi về phía chân trời không em.
      Đường đời cát bụi lấm lem.
Đúng sai, thế sự nhập nhèm thị phi.
      Dấu xưa cỏ mọc xanh rì.
Hạ xa từ độ người đi không về.

      
      Từ em lạc chốn đam mê.
Tôi đi về phía câu thề dở dang.
      Tóc xưa phai ánh trăng tàn.
Thời gian hối hả rộn ràng bóng câu.
      Em đem mùa hạ về đâu ?
Để ve trỗi khúc nhạc sầu chia phôi.

      
      Em đi về phía xa xôi.
Tôi đi lẻ bóng bên đời quạnh hiu.
      Thương hoa phượng rụng trong chiều.
Nghe tim rộn nhịp thương yêu bồi hồi.
      Nụ cười héo hắt trên môi.
Âm thầm có kẻ lặng ngồi đếm mưa.

       
      Còn không mùa hạ ngày xưa ?
Mịt mờ nẻo cũ cho vừa xót xa.
      Bây giờ cánh phượng nhạt nhoà.
Hạ nầy tiếp nối hạ qua muộn phiền.
      Một mình với nỗi niềm riêng.
Bóng nghiêng nghiêng bóng,
                   sầu nghiêng nghiêng sầu.

     
      Em đem mùa hạ đi đâu ?...


                         
                             Ngô Chí Trung.

(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)



Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Hạ nhớ



     Vàng ươm màu nắng tháng tư.
Êm êm ngọn gió ngật ngừ thoảng quanh.
     Trong veo một mảng trời xanh.
Phượng hồng thắp lửa đầu cành đỏ hoe.
     Tiếng ve ra rả gọi hè.
Nhớ sao bóng mát hàng me bên đường.
     Nhớ sầu riêng dậy mùi hương.
Vị xoài mát lịm còn vương trong lòng.
     Khoai lang nướng ngọt hương đồng.
Cánh diều nâng bổng tuổi hồng bay bay.
     Hạ về nhớ bóng hình ai.
Tóc dài buông xoả bờ vai kiêu kỳ.
     Gót hài uyển chuyển dáng đi.
Che nghiêng vành nón xuân thì làm duyên.
      Nhớ tà áo trắng trinh nguyên.
Phất phơ khoe nét hồn nhiên mỹ miều.
      Nhớ thầy, nhớ bạn thân yêu.
Bao nhiêu năm, hẳn nhuốm nhiều phong sương !
      Hạ về gợi nhớ gợi thương.
Bạn vương vấn bạn, người vương vấn người.

                               Ngô Chí Trung.
                                           2

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Tình say



     
      Trời lao đao, đất nghiêng nghiêng.
Hồn lâng lâng, vía đảo điên lờ đờ.
      Một bầu nhật nguyệt lơ ngơ.
Ta đem trút cạn mềm bờ môi say.
      Ừ thì đất cứ lăn quay.                  
Để cho đời cứ hết ngày lại đêm.
      Để em chân cứng đá mềm.
Để ta – giọt nhớ bên thềm bơ vơ.
       Tỉnh say chếnh choáng vật vờ.
Phòng đơn côi, gió phất phơ mảnh rèm.
       Chân trời góc biển tìm em.
Dẫu đầu bạc, mắt nhá nhem vẫn tìm.
      Dẫu rằng tăm cá, bóng chim.
Dẫu rằng đáy biển trăng chìm sao rơi.
                              
                            *
      Ly đầy hãy uống cho vơi.
Ai khen chê, mặc kệ đời ! Ta say…

 


Ngô Chí Trung


Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

Cuối đầu lạy mẹ




                           
                               (Kính tặng những mẹ Việt Nam anh hùng)

Hồn nương theo bóng quân kỳ.
Hoàng hôn nhập nhoạng con đi về trần.
Khói nhang hư ảo phù vân.
Âm dương đôi nẻo như gần mà xa.
Hồn con trở lại thăm nhà.
Xót xa chiếc bóng mẹ già liêu xiêu.
Quạnh hiu nắng sớm mưa chiều.
Phơ phơ tóc bạc trắng phiêu mái đầu.
Con còn nợ mẹ nàng dâu.
Nợ công dưỡng dục ơn sâu chưa tròn.
Trinh nguyên một tấm lòng son.
Nằm vào lòng đất vẫn còn con trai.
Thương mẹ tháng rộng năm dài,
âm thầm ôm nỗi buồn lay lắt buồn.
Trời còn chớp bể mưa nguồn,
mẹ còn mắt lệ sầu tuôn mỏi mòn.
Thân con đền nợ nước non.
Hình hài dẫu nát vẫn còn tinh anh.
Cảm ơn mẹ đã sinh thành.
Lá vàng sớm khóc lá xanh rụng rồi !

Bình minh le lói chân trời.
Cúi đầu lạy mẹ con rời trần gian.



Ngô Chí Trung.

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Tình cờ gặp lại người xưa




Tình cờ gặp lại người xưa.
Oi nồng cái nắng ban trưa đợi phà.
Em còn nguyên dáng kiêu sa.
Vẫn đôi mắt hút hồn ta thuở nào.
Tần ngần cứ ngỡ chiêm bao.
Tình xưa cứ ngỡ đi vào lãng quên.
Lặng nhìn sông nước mông mênh.
Lời thề năm cũ dập dềnh sóng xô.
Tìm trong kỷ niệm mơ hồ.
Thấy lăn tăn sóng nhấp nhô mạn phà.
Hôm qua là của ngày xa.
Thì ta hãy gọi nhau là cố nhân.
Em giờ đài các thanh tân.
Còn ta gió bụi phong trần ngược xuôi.
Em cho ta những ngậm ngùi.
Với bao cay đắng dập vùi biển dâu.
Em đùa ta mối tình đầu.
Em ru ta khúc tình sầu lao đao.
Hồn ta – manh giấy trắng phau.
Em đem nhuộm đến tím màu vấn vương.

*
Mà thôi ! Chuyện cũng đời thường.
Đã không duyên phận, ai đường nấy đi.

Vô tình ta gặp lại nhau trong dòng đời tất bật...Vẫn ánh mắt đó,vẫn vóc dáng đó làm sao ta quên được...Buốt cõi lòng nhìn theo dáng người đi...

Ngô Chí Trung

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Nếu đời không em





                                                  (tặng vợ mến yêu)

Không em mặt trời vẫn hồng.
Tầng cao mây vẫn cứ bồng bềnh trôi.
Sông vẫn bên lở bên bồi.
Qua đông cây vẫn đâm chồi xanh tươi.
Không em chợ vẫn đông người.
Vô tư nói, thản nhiên cười râm ran.
Không em màu nắng vẫn vàng.
Hoa thơm vẫn nở nồng nàn toả hương.
Không em đời vẫn bình thường.
Người vẫn qua lại trên đường ngược xuôi.

*

Riêng anh lòng những ngậm ngùi.
Không em là khoảng trời vui hết rồi.
Không em – sóng dập gió dồi.
Hồn anh tan tác nếu đời không em.
Nhác cười, biếng nói, buồn xem.
Phòng không lạnh ngắt buông rèm quạnh hiu.
Không em im ắng trời chiều.
Anh hụt hẫng như cánh diều đứt dây

*

Còn trời, còn nước, còn mây.
                                       May sao còn thế gian nầy… có em !     

                                                                    


                                                     

                                                    Ngô Chí Trung

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Hoài niệm





(Viết cho ngày Valentine của tôi)



      Còn đây những lá thư tình. 
Nồng nàn dư vị nguyên trinh thuở nào.
      Bây giờ kỷ niệm hanh hao.
Đành đem nỗi nhớ cất vào chốn quên.
      Rượu sầu ta rót mình ên.
Uống cho cạn giọt buồn tênh cháy lòng.
      Ru hồn vào cõi mênh mông.
Chút tình man mác, chút bồng bột tan.
      Ngậm ngùi giọt nắng thềm hoang.
Lạnh lùng lớp bụi thời gian phủ mờ.
      Lối xưa hoang vắng bơ vơ.
Con đò khuất nẻo, bến chờ cô liêu.
      Người đi tím lạnh trời chiều.
Để ta với cõi quạnh hiu ngập ngừng.
      Bỏ thời nông nỗi sau lưng.
Lời yêu xưa bỗng nửa chừng dối gian.
     
      Ai gieo khúc phượng cầu hoàng,
cho ta hoài niệm thiên đàng hư vô.

                        Ngô Chí Trung.