Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Xin lỗi tầm xuân


         Xin lỗi tầm xuân

        -Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
           Em có chồng anh tiếc lắm thay!
       
          -Ba đồng một mớ trầu cay
           Sao anh chẳng hỏi những ngày còn không?
                                                   (Ca dao)


      Người giăng bủa sợi tơ lòng.
Hồn ta vướng mắc trong vòng trầm luân.
      Người đi hái nụ tầm xuân.
Ta về nhặt nhạnh bâng khuâng ngậm ngùi.
      Người sang bến khác tìm vui.
Bỏ vườn cà héo dập vùi bão dông.
      Ta lơ ngơ kiếm diêu bông.
Bóng chim tăm cá còn mong đợi gì.
      Nhịp mùa tuần tự trôi đi.
Tháng ngày cuốn tuổi xuân thì qua mau.
      Tầm xuân vẫn nở xôn xao.
Mùa hoa bưởi vẫn trắng màu thời gian.
      Người phương trời ấy nắng vàng.
Ta nơi nầy với chiều hoang tím sầu.
      Thôi rồi! Cá đã cắn câu.
Chim trong lồng biết tìm đâu đường về.
      Người ơi! Còn nhớ bến quê?
Tình ơi! Cô gái tóc thề đã xa.
      Tầm xuân xanh biếc màu hoa.
Lỗi tại ta… Lỗi tại ta vụng về.


Ngô Chí Trung
     
     









Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

Trăng khuya



             今人不見古時月
                          今月曾經照古人
          Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt.
          Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.
                                        Lý Bạch
         (Trăng xưa người thấy được đâu.
          Người xưa trăng đã từ lâu soi rồi.
                                  Nguyễn Minh dịch)
                                           
                                                                  Kết quả hình ảnh cho hình ảnh trăng khuya  

Đêm khuya trăng muộn dậy rồi.

Bên đèn thao thức cùng tôi đọc Kiều.
Trăng vằng vặc, gió hiu hiu.
Hỏi trăm năm ấy bao điều đổi thay?
Trăng xưa có khác trăng này?
Trăng nay từng rọi đêm dài xưa xa.
Đời người một giấc Nam Kha.
Sớm mai còn thịnh, xế tà đã suy.
Kim – Kiều từ buổi phân ly.
Tài mà chi, sắc mà chi, đoạn trường!
Ai quân tử? Ai bất lương?
Ai thông Từ Hải? Ai tường Sở Khanh?
Thân Kiều oan trái vây quanh.
Phận nhi nữ cũng cam đành nhiễu nhương.
Tiếng chuông chùa đọng thành sương.
Rơi trên sóng nước Tiền Đường chênh chao.

Tôi – người của thế kỷ sau.(1)
Nhìn trăng hỏi có nguyên màu xưa không?
Thương Kiều mệnh bạc má hồng.
Có ai nhỏ lệ xót lòng Tố Như?

                                                          Ngô Chí Trung

(1) Mượn ý câu thơ trong bài Mai sau em về của thi sĩ Bùi Giáng:
              Em về mấy thế kỷ sau.
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không?


           

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

Người em viễn xứ




       

          

        Mây trắng giăng mờ trời viễn xứ.
        Cung đàn réo rắt khúc ly hương.
        Rong ruổi tha phương đời lữ thứ.
        Quê cũ vời xa vạn dặm đường.

        Tháng tháng, năm năm, ngày lại ngày.
        Chuyện qua mà ngỡ mới hôm nay.
        Sớm sớm hiu hiu, chiều quạnh quạnh.
        Đất khách mơ gì một buổi mai.
       
        Người mãi bôn ba tận cuối trời.
        Bao giờ về lại cố hương ơi!
        Từng đêm trở giấc từng đêm nhớ…
        Cảnh cũ người xưa cách biệt rồi.

        Khách hỏi: “Ngày về?”. Buồn chẳng nói.
        Mắt nhìn thăm thẳm khoảng trời xanh.
        Nhớ sao làn khói lam chiều quyện.
        Có dáng mẹ già bên mái tranh.

        Có buổi trưa hè im ắng gió.
        Nghe đều nhịp võng điệu ầu ơ.
        Có những đêm sương mờ lối cỏ.
        Giọng hò ai mượt dưới trăng mơ

        Lúa vẫn trĩu vàng ươm sức sống.
        Hương đồng cỏ nội ngất ngây say.
        Bờ tre, khóm trúc… lao xao nắng.
        Cánh diều no gió lửng lơ bay.

        Ngõ vắng còn mong người trở lại.
        Mùi hương hoa sứ ngát thơm đưa.
        Người xa có nhớ quê hương cũ?
        Nắng vẫn vàng mơ ấm lối xưa.
 
                           Ngô Chí Trung

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Tình lỡ




      Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ.
      Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”
      (Hai sắc hoa ti gôn – thơ T.T.Kh.)     

       
      BẢO    đừng nhớ, cũng đừng thương.
      RẰNG quên đi những đoạn trường em ơi.
      HOA    tàn, nhuỵ rữa, cành rơi.
      DÁNG ai khuất nẻo xa vời vợi xa.
      NHƯ    hoàng hôn tím nhạt nhoà.
      TIM     yêu lỗi nhịp phôi pha một thời.
      VỠ       đôi…! Tàn giấc mộng rồi!

      ANH   còn phiêu dạt nổi trôi cuối ngàn.
      SỢ      đàn dạo khúc ly tan.  
      TÌNH xưa thôi cũng buồn man mác buồn.
      TA      loay hoay giữa chiều buông.
      CŨNG mờ mịt hướng biết nguồn nơi đâu.
      VỠ      tan ước vọng ban đầu.
      THÔI tình ta đã qua cầu gió bay!


                                      
                                                 Ngô Chí Trung

(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)



Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Khoảng cách



      
      Câu thơ rớt giữa chợ đời.
Lấm lem cát bụi chữ rơi nháo nhào.
      Thế gian lố nhố lau nhau.
Tôi như một kẻ chiêm bao giữa ngày.
      Người ta cầu lợi, cầu may.
Còn tôi tha thẩn miệt mài tìm thơ.
      Lời thơ của một gã khờ.
Gieo vần lóng ngóng lơ ngơ vụng về.
      Tìm trăng, trăng khuất sơn khê.
Tìm em, em vắng đành về tay không.
      Em như sương khói bềnh bồng.
Vương vương phía cuối vườn hồng đầy hoa.
      Tôi là cánh nhạn la đà.
Cuối trời phiêu bạt nên xa ngàn trùng.
     
      Một mai nếu có tương phùng.
Gom câu thơ lạc ta cùng ngâm nga.

                        
                           Ngô Chí Trung

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Nhớ mẹ ngày xưa



Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái.
      Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
      (Mẹ - Thơ Đỗ Trung Quân)


      
       Mẹ ta theo nghiệp nhà nông.
Về làm dâu ở quê chồng gieo neo.
      Đồng chua cây lúa quắt queo.
Tháng ba ngày tám phận nghèo hẩm hiu.
      Cha về cực lạc tiêu diêu.
Bơ vơ dáng mẹ liêu xiêu bên đời.
      Chắt chiu từng giọt sữa vơi.
Nuôi con với tiếng ru hời nao nao.
      Cánh cò vẫy khúc đồng dao.
Trời mưa bong bóng cầu ao bập bồng.
      Thương con mẹ chẳng sang sông.
Tuổi thơ rong ruổi trên đồng lớn khôn.
     Tuổi đời mẹ đã hoàng hôn.
Chiều vương sương khói ngập hồn mênh mông.

      Mẹ giờ về cõi hư không.
Giã từ manh áo nhà nông quê mùa.
      Ngồi buồn nhớ mẹ ngày xưa.
Bên tai vẳng tiếng chuông chùa vọng ngân.


                                   
                                       Ngô Chí Trung

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Lời người ra đi (Ghi lại cảm xúc giấc mơ thấy mình đã… chết)





Ta tên là Ngô Chí Trung.
Mẹ sinh, cha dưỡng, ung dung vào đời.
Gặp hồi đạn rớt bom rơi.
Cửa sinh tử cũng qua thời chiến tranh.

Bây giờ… đang yên đang lành.
Bỗng dưng thân xác tan tành… ra ma.
Nếu vua chết, nói: băng hà.
Còn ta dân dã gọi là quy tiên.

Hỏi trời, hỏi đấng thiêng liêng…
Vì sao phải xuống cửu tuyền, xuôi tay?
Thôi thì… thôi vậy mà hay!
Cũng đành… Thôi thế từ nay… Cũng đành!

Giã từ cõi tạm mong manh.
Trần gian một thuở tung hoành còn chi.
Nhếch môi nén tiếng cười khì.
Hình hài rữa nát sá chi dập vùi.

Đời buồn, ta chẳng cầu vui.
Cảm ơn người đã ngậm ngùi viếng thăm.
Ai người tri kỷ, tri âm.
Cho ta vĩnh biệt lệ đầm đìa tuôn.

Theo mưa nước lại về nguồn.
Theo đời ta lại về buông thơ lòng.

                                                                              


Ngô Chí Trung



Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

Gởi người tình lỡ




Đã hết thuở ban đầu mơ với mộng.
Tình chia phôi ngăn cách lối đi về.
Em mờ mịt bên kia bờ biển rộng.
Tôi ngút ngàn xa khuất nẻo sơn khê.

Em về phía ngược chiều cơn gió thổi.
Lối mòn xưa vàng ngập lá thu rơi.
Tôi còn lại của một thời nông nổi.
Lòng chắt chiu chút kỷ niệm đầu đời.

Em hời hợt nên tình yêu phai nhạt.
Tợ cánh chuồn thoắt đậu, thoắt bay đi.
Tôi vụng dại xây lâu đài trên cát.
Để duyên tan, tình lỡ có mong gì.

Em chọn lấy con đường ưng ý nhất.
Trời sinh em là để lánh xa tôi.
Mãi xuôi ngược giữa dòng đời tất bật.
Lơi vòng tay nên vuột mất em rồi.
Ở phương nầy lòng tôi luôn trăn trở.
Đời mấy ai trọn vẹn cả đôi đường.
Bằng lăng xưa trổ tím màu nhung nhớ.
Hoa lộc vừng rụng đỏ góc quê hương.
 
                                 Ngô Chí Trung

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Nói với Nàng Thơ



(Ta là khách trọ cõi trần,
Trăm năm tạm trú một lần rồi đi).




Có lắm tình yêu cõi tạm hờ.
Tình yêu trai gái để duyên mơ.
Tình yêu bè bạn thành tri kỷ.
Ta cũng tình yêu – yêu cõi thơ.

Đã trót yêu em từ kiếp trước.
Nên hoài mơ tưởng bóng giai nhân.
Vang trong tiềm thức lời hẹn ước.
Em đã xa rồi, ta tủi thân.

Ta yêu em tình yêu tuyệt đối.
Bằng linh hồn, khối óc, con tim.
Nàng Thơ ơi! Em đừng hờn dỗi.
Cả đời ta mải miết đi tìm.

Đem cây si trồng trên muôn lối .
Thắm ân tình cành lá xum xuê.
Chờ đợi em những mùa tiếp nối.
Mỏi mòn trông chưa thấy em về.

Tình yêu em – non cao biển rộng.
Đi tìm em – rừng thẳm sông dài.
Ngày em về, hồn thơ rung động.
Tâm gieo vần, ngất ngưỡng men say.

Ngô Chí Trung
 

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Bỗng dưng



(Thế gian chẳng ít thì nhiều;
            Bỗng dưng ai có đặt điều cho ai.) – ca dao.
Bỗng dưng ra ngẩn vào ngơ.
Bỗng dưng nghĩ vẩn nghĩ vơ… mơ hồ.
Bỗng dưng ngây ngây ngô ngô.
Bỗng dưng lẩn thẩn như… đồ dở hơi.
Bỗng dưng hồn thoáng chơi vơi.
Bỗng dưng vướng víu một trời tơ vương.
Bỗng dưng chín nhớ mười thương.
Bỗng dưng vương vấn mùi hương tóc thề.
Bỗng dưng tỉnh tỉnh mê mê.
Bỗng dưng… thôi đã Y…Ê… U rồi.
Bỗng dưng tim đập bồi hồi.
Bỗng dưng mong đứng, mong ngồi… người ta.

Cõi trời đất rộng bao la.
Người dưng xa lạ, vậy mà…! Bỗng dưng…!

Ngô Chí Trung