Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ.
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”
(Hai sắc hoa ti gôn – thơ T.T.Kh.)
BẢO đừng nhớ, cũng đừng thương.
RẰNG quên đi những đoạn trường em ơi.
HOA tàn, nhuỵ rữa, cành rơi.
DÁNG ai khuất nẻo xa vời vợi xa.
NHƯ hoàng hôn tím nhạt nhoà.
TIM yêu lỗi nhịp phôi pha một thời.
VỠ đôi…! Tàn
giấc mộng rồi!
ANH còn phiêu dạt nổi trôi cuối ngàn.
SỢ
đàn dạo khúc ly tan.
TÌNH xưa thôi cũng buồn man mác buồn.
TA loay hoay giữa chiều buông.
CŨNG mờ
mịt hướng biết nguồn nơi đâu.
VỠ
tan ước vọng ban đầu.
THÔI tình ta đã qua cầu gió bay!
Ngô Chí
Trung
(Đã in trong tập thơ Ươm Hoa, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ,tháng 4/ 2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét