Chắc gì em đã là trầm
Mà ta ngậm ngải bao năm
đi tìm
Mịt mù tăm cá bóng chim
Trăng rơi đáy nước, kim
chìm biển khơi.
Em không là giọt nắng
ngời
Sao ta mỏi mắt trông vời
ban mai
E chiều màu nắng tàn phai
Hoàng hôn phủ bóng đen
dài dặc đêm.
Em không là gió qua thềm
Cho ta tìm chút êm đềm
giấc say
Mơ màng em tựa bờ vai
Nâng niu vuốt sợi tóc mai dịu dàng.
Em về trang điểm dung
nhan
Vầng trăng cổ độ soi tàn
tích xưa
Mặc đời hết nắng rồi mưa
Dòng thời gian nhịp thoi đưa tháng ngày.
Lẽ nào tình cũng là vay!
Ta xin thế chấp hình hài
chung thân
Vay em yêu mến ân cần
Và thương nhớ đủ một lần
trăm năm.
Dẫu mai cát lỡ bụi lầm
Ta còn ngậm ngải tìm trầm
hương em.
Ngô Chí Trung
30-5-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét