Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Qua miền cổ tích

Em say ngủ giữa miền hoang
Trên tầng cổ tích chờ hoàng tử qua
Ta là cơn gió la đà
Bồng bềnh sương khói mù sa cuối trời.

Gió còn tha thẩn rong chơi
Chợt nghe hoa cỏ hát lời yêu thương
Bướm ong vũ khúc nghê thường
Em hư ảo giữa màn sương mịt mờ.

Ta không hoàng tử trong mơ
Chỉ là một kẻ khù khờ về ngang…
vườn hương qua lối địa đàng
Em chơm chớp mắt ta bàng hoàng tâm.

Hình như tiền kiếp trăm năm
Người trong cõi nhớ lăn trầm vào đêm
Muốn hôn ngại chạm môi mềm
Muốn ôm lại sợ đau thêm một lần.

Ngày em vướng sợi tơ trần
Cõi nhân gian chịu dấn thân ngọc ngà
Em từ cổ tích bước ra
Ta trơ cổ độ bóng tà huy xưa. (*)


Ngô Chí Trung
  09-4-2018
(*)- cổ độ: (từ cũ) bến đò xưa.
    - tà huy: ánh mặt trời buổi chiều;

nghĩa rộng: đời người lúc tuổi già.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét