Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

Mùi của thời gian


Chị lần tay mở chiếc rương
Mùi thư, mùi áo, mùi thương ngập phòng
Mùi thời gian tỏa mênh mông
Mùi anh còn thoảng hương nồng tinh khôi.

Nụ hôn chưa kịp tròn môi
Anh ra trận, chị bồi hồi chơi vơi
Quê hương bom đạn tơi bời
Chị thành cô phụ không lời thở than
Buồn vương tóc trắng khăn tang
Lặng thầm đếm giọt thời gian ưu phiền
Bao lần trăng khuyết soi nghiêng
Chị thầm mơ giấc mộng hiền qua đi
Dở dang một thuở xuân thì
Níu tràn nỗi nhớ ôm ghì niềm đau
Giặc tan hết tự thuở nào
Người ta con cháu lau nhau dập dìu
Một mình chị với quạnh hiu
Với trưa lặng lẽ, với chiều gió ru
Người còn hóa đá vọng phu
Thờ chồng, chị vọng thiên thu bạc đầu.

Thăm anh một nén nhang sầu
Giọt thương giọt nhớ chìm sâu đã nhiều
Chị về dáng nhỏ liêu xiêu
Nghĩa trang tĩnh mịch bóng chiều lặng yên
Anh nằm, giấc ngủ an nhiên
Mùi thời gian vẫn còn miên man nồng.



viết về ngày 27-7

Ngô Chí Trung

1 nhận xét:

  1. Thuở ấy biên cương đầy bóng giặc
    Anh xếp bút nghiên giã biệt trường
    Tiễn nhau dậy sóng sầu lên mắt
    Giọt lệ rơi dài theo, vấn vương.

    Đoàn quân hướng thẳng miền quan tái
    Bước chân đồng vọng tối mù sương
    Đường đi phía trước còn xa ngái
    Hẹn ngày trở lại bến sông thương.

    Anh không về nữa, đời xa thẳm
    Em gởi niềm riêng lên áng thơ
    Có sợi tóc nào bay theo gió
    Vướng gót chân nào trong giấc mơ.


    Trả lờiXóa