Nhớ
ngày đó tôi rời xa quân ngũ.
Hành
trang về là một vết thương đau.
Máu
thấm khô manh áo trận bạc màu.
Tôi
trở lại bằng hình hài đổ vỡ.
Giấu
nỗi buồn trong niềm riêng trăn trở.
Quê
hương mình sao bom đạn triền miên.
Đời
phế nhân nhưng chẳng chút ưu phiền.
Nhiều
cay đắng thôi cũng đành an phận.
Anh
ngang dọc, nợ tang bồng vương vấn.
Phận
làm trai trách nhiệm với non sông.
Tuổi
thanh xuân khi Tổ quốc hưng vong.
Đem
sức trẻ hiến dâng cho nghĩa cả.
Mái
trường xưa vẩy tay chào từ giã.
Một
lần đi ai dám hẹn ngày về.
Trong
con tim mang nặng mối tình quê.
Thề
quyết chiến với kẻ thù xâm lược.
Lịch
sử ghi cha ông mình giữ nước.
Lớp
cháu con nối tiếp bước tiền nhân.
Chấp
nhận hy sinh, gian khổ muôn phần.
Giành
độc lập, giương ngọn cờ tự chủ.
Một
dải sơn hà Bắc Nam
hội tụ.
Mừng
non sông đã thống nhất bình yên.
Ngày
xuân về nâng chén rượu đoàn viên.
Mình
ôn lại tuổi học trò đã mất.
Ngô Chí
Trung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét