Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2019

RỪNG XƯA ĐÃ KHÉP


Dại khờ khi ta yêu em
Ngây ngô như củi mà đem về rừng
Cất trong khe núi kín bưng
Lơ ngơ lạc dấu, ta rưng rưng tìm.

Núi cao rừng thẳm lặng im
Có con chim lẻ khuất chìm sau cây
Tình em như mưa bóng mây
Ào qua chưa ướt, phút giây đã tàn.

Gói lòng giữ chút hương tan
Rừng mênh mông lạc lời than thở dài
Trải hồn thơ với nắng mai
Đôi ba câu chữ cũng phai nhạt vần.

Nghĩa gì hai tiếng phù vân?
Có chi đâu, chỉ là vầng mây trôi!
Em đi khuất nẻo lâu rồi
Rừng xưa đã khép. Thì thôi! Ta về…


Ngô Chí Trung

 04-02-2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét