Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

Cát bụi hư vô


Sẵn bình, sẵn cốc rượu đây
Mời anh, mời bạn ly đầy uống chung.
Ngày xưa xa khuất mịt mùng
Câu thương mến nhớ vô cùng quê hương

Một thời chiếu cỏ màn sương
Mộng giang hồ cũng miên trường hư không.
Thì thôi, trả nợ tang bồng
Ngày về lều cũ nghe lòng phiêu diêu.

Thân hao gầy xế qua chiều
Bên kia sườn dốc nắng tiều tụy phai.
Một ngày qua mất một ngày
Tuổi nào từ vực sâu quay về nguồn.

Phận người mỏng tợ cánh chuồn
Hóa thân cát bụi lách luồn ai hay.
Thời gian còn lại chút này
Hỏi lòng đợi gió heo may mấy mùa

Nhạt phai chìm nổi nắng mưa
Vẫy vùng chi lắm cũng thừa pha phôi.
Thì thôi, thôi đã muộn rồi
Từng ngày qua héo khô môi đời người.

Xòe bàn tay đếm năm mười.
Ngại ngùng tóc trắng rụng rười rượi bay.
Giã từ nắng gió đường dài
Ngày về cát bụi nghiêng vai gọi thầm.


Ngô Chí Trung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét